Chương 1 - TRI HỨA
TRI HỨA (1/4)
Tác giả: 三生三幸
Editor: Smile
-------------------------------------------
Giới thiệu
Tôi là thư ký của thái tử gia Giang gia, năng lực chuyên môn cùng thái độ làm việc đều là nhân tài kiệt xuất trong ngành, nhưng lại bởi vì diện mạo xuất sắc nên bị đồng nghiệp nói xấu.
Mãi cho đến khi thái tử gia trả lời cuộc gọi công việc của tôi khi đang ở quán bar tán tỉnh bạn gái nhỏ, ngày hôm sau bạn gái anh ta liền tới công ty cho tôi một cái tát.
Tôi cười lạnh kéo bảng công tác xuống, ném lên mặt Giang Sở Niên:
"Tên khốn kiếp nhà anh suốt ngày chỉ biết gây ra rắc rối, bà đây chính thức sa thải loại ông chủ phế vật như anh."
"Chúc công ty anh ngày mai đóng cửa, ngày mốt liền đi ăn xin dưới cầu vượt!"
1.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đấu thầu giữa Giang gia và Lâm gia, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, ăn mặc thời trang bước vào phòng làm việc của tôi, túm tóc tôi, tát vào mặt tôi một cái.
Nam trợ lý cùng phòng làm việc với tôi nhướng mày, anh ta chẳng những không muốn tách chúng tôi ra mà còn hăng hái bừng bừng mở điện thoại di động ra bắt đầu ghi hình.
Cô gái kia có vẻ mặt hung dữ, vừa định đánh tôi lần nữa nhưng tôi phản ứng lại và vặn tay cô ta rồi ấn cô ta xuống bàn.
Tôi một tay đè đầu cô gái kia lại, vừa định hỏi, chợt nghe cô gái kia giãy dụa nói:
“Tống Tri Hứa, con khốn này! Chỉ biết bò giường ông chủ! Lại còn dám quyến rũ bạn trai tao!”
Tôi ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, trên mặt hiện lên một tia phiền chán.
Quả nhiên là bạn gái của ông chủ Giang Sở Niên.
Tôi vừa định mở miệng châm chọc thì Giang Sở Niên đã phá cửa vào, chỉ vào mũi tôi mắng:
“Tống Tri Hứa, cô mau buông Uyển Uyển ra!”
Người làm công vào thứ hai vốn đã phiền rồi lại còn gặp phải một ông chủ ngốc nghếch như vậy, kiên nhẫn của tôi lại càng không còn lại bao nhiêu.
Tôi túm tóc cô gái kia, dùng giày cao gót đá vào mông cô ta và đẩy cô ta vào vòng tay của Giang Sở Niên.
Giang Sở Niên trừng mắt nhìn tôi một cái, ôm cô gái kia vào văn phòng tổng giám đốc.
Trong lòng tôi mặc niệm mức lương bảy con số một năm của mình, ép buộc chính mình phải trấn định lại.
Trợ lý nam bên cạnh thấy ông chủ đi rồi thì ngay lập tức bật cười, cố ý dùng tông giọng mà tất cả mọi người có thể nghe được nói:
“Tôi đã nói người phải làm đến nơi đến chốn, có người dựa vào ngủ với ông chủ thăng chức, cuối cùng bị lật thuyền trong mương.”
Người chung quanh ngại tôi ở đây, không ai tiếp lời anh ta.
Mà tôi lại nhịn không được, ném văn kiện lên bàn làm việc, sau đó sải bước đi tới trước mặt nam trợ lý kia, và tát vào mặt anh ta một cái!
Nam trợ lý kia bị choáng váng trước cái tát của tôi, còn chưa kịp phản ứng, đã bị tôi túm cổ áo kéo đến đại sảnh.
Phòng làm việc của trợ lý tổng giám đốc ở ngay bên cạnh bộ phận hành chính, tôi đạp ngã trợ lý nam xuống đất, chỉ vào anh ta mắng to:
"Anh có gan nói lại lần nữa xem, ai dựa vào ngủ với ông chủ mà thăng chức?"
"Con mẹ nó, từ lúc tôi tốt nghiệp xing thì liền tiến Giang thị, cần cù chăm chỉ bảy năm mới ngồi được vào vị trí này, vậy mà anh lại muốn bác bỏ mọi cố gắng của tôi chỉ bằng vài câu nói?"
Vừa nói, tôi cầm lấy bể cá nhỏ mà chị hành chính đặt ở trên bàn, hung hăng nện vào đầu nam trợ lý!
Chị hành chính xung quanh thấy tôi nổi giận, lập tức tiến lên khuyên can.
Đang khuyên thì Giang Sở Niên kéo bạn gái nhỏ đi ra, nhìn thấy trên mặt đất một mớ hỗn độn liền nhíu mày hỏi là chuyện gì xảy ra.
Hành chính một bên lập tức thuật lại một lần.
Ai ngờ còn chưa nói xong, Giang Sở Niên đã không kiên nhẫn ngắt lời:
"Có chuyện gì to tát đâu chứ, Tống Tri Hứa, không phải cô chỉ là bị người ta nói hai câu thôi sao, cũng không mất miếng thịt nào của cô, cô có cần phải như vậy không?"
“Hơn nữa, cô thăng chức quá nhanh, bị người ta nghị luận hai câu cũng đúng mà thôi, nhìn thoáng một chút đi.”
Cô bạn gái nhỏ đứng bên cạnh anh ta cũng liếc mắt nhìn tôi, khinh thường hừ một tiếng.
Mà tay chân tôi lại lạnh ngắt.
Xem ra tôi không cần phải ở lại công ty này nữa.
Nếu đã sa thải ông chủ này rồi, vậy ai cũng đừng sống nữa!
2.
Tôi lạnh lùng nhìn Giang Sở Niên khiến Giang Sở Niên mất tự nhiên, rồi từ từ bước tới và tát anh ta một cái thật mạnh!
Làm xong chuyện người làm công muốn làm nhất, tôi mỉm cười thở phào nhẹ nhõm, các đồng nghiệp bên cạnh đều trừng to mắt, ngay cả Giang Sở Niên cũng khó có thể tin nhìn tôi.
Tôi vén tóc, chống nạnh chỉ vào mũi Giang Sở Niên mắng:
"Mịa kiếp, Giang Sở Niên, anh là đồ ăn vặt phế phẩm, một chút năng lực chuyên nghiệp cũng không có!"
"Bà đây dựa vào thực lực của mình, tốn bảy năm mới thăng tới được vị trí trợ lý tổng giám đốc, anh lại còn dám nói tôi thăng chức quá nhanh?"
"Anh vuốt lương tâm nói xem, công ty này có đơn hàng lớn nào không phải dựa vào Tống Tri Hứa tôi mới ký được!"
"Anh là cái đồ đê tiện chết tiệt chỉ biết uống rượu, đi bar ngủ với mấy em gái nhỏ, khi có chuyện lớn xảy ra liền rắm cũng không dám thả đi tìm bố anh!"
Dù sao cũng phải từ chức, tôi dứt khoát kéo toàn bộ vải che mặt xuống:
"Anh thật sự cho rằng bà đây vì thầm mến anh nên cần cù chăm chỉ lau mông cho anh, còn giúp anh giải quyết chuyện công việc chắc?"
“Nếu không phải là bố anh sợ anh gặp chuyện không may, cho tôi rất nhiều tiền thì tôi đã sớm đạp anh rồi đổi nghề rồi!"
"Mỗi ngày chuyện gì cũng không làm, chỉ biết tán gái, năm nay mới qua một nửa, mà tôi đã phải đưa ba "Giang phu nhận dự bị" đi bệnh viện phá thai rồi!"
Nghe đến đó, các chị em bộ hành chính đồng loạt hít một hơi khí lạnh, khó có thể tin nhìn ông chủ của họ.
Cô bạn gái nhỏ bên cạnh cũng đẩy anh ra, thất thanh nói:
“Giang Sở Niên! Không phải anh nói em là mối tình đầu của anh sao!”
Tôi liếc mắt xem thường đôi cẩu nam nữ kia, một tay kéo thẻ công tác trên cổ xuống, hung hăng ném lên mặt Giang Sở Niên:
"Tên khốn kiếp nhà anh suốt ngày chỉ biết gây ra rắc rối, bà đây chính thức sa thải loại ông chủ phế vật như anh."
"Chúc công ty anh ngày mai đóng cửa, ngày mốt liền đi ăn xin dưới cầu vượt!"
3.
Sau khi phát điên một trận như vậy, tôi cũng mặc kệ, tự giác trở về chỗ ngồi cầm túi xách của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực ở dưới ánh mắt chăm chú của mọi người rời khỏi công ty.
Tin tức lan truyền rất nhanh trong giới thượng lưu thủ đô, huống chi nhân vật chính gặp chuyện không may chính là Giang gia đang cùng Lâm thị tranh đấu ngươi chết ta sống.
Quán bar giữa trưa không có ai, tôi dứt khoát cười hì hì nói chuyện phiếm với chị pha chế rượu.
Bạn thân tôi nhận được tin tức liền hấp tấp xông vào quán bar lại thấy tôi bưng ly Sprite cùng người khác trò chuyện vui vẻ.
Cô ấy đặt mông ngồi xuống bên cạnh tôi, lo lắng nói:
"Tri Hứa, có chuyện lớn rồi, cậu bị Giang Sở Niên phong sát!"
Tôi nhướng mày, có chút muốn cười:
“Phong sát tớ? Giang Sở Niên thật đúng là biết tự diễn cho mình.”
“Anh ta cho rằng anh ta là ai? Thái tử gia Bắc Kinh?”
Bạn thân thấy bộ dáng chẳng hề để ý của tôi, sửng sốt một chút.
Tôi tiện tay mở điện thoại di động ra, trên đó là tin nhắn của chị hành chính gửi:
“Cục cưng, Giang tổng nói gần đây đang đấu giá với Lâm thị, anh ấy hiểu áp lực công việc của em khá lớn.”
“Nếu em đi xin lỗi Giang tổng, anh ấy sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.”
Tôi xem tin nhắn, càng xem càng muốn cười.
Xin lỗi phải không?
Tôi nhấp vào hình đại diện Wechat của Giang Sở Niên, dưới cái nhìn hoảng sợ của bạn thân, ấn phím ghi âm và bắt đầu chửi:
“Giang Sở Niên!”
Chỉ trong chốc lát, tôi đã gửi cho Giang Sở Niên không ít lời chúc phúc ấm lòng trong 60 giây.
Sau khi gửi tin nhắn thoại xong, tôi ném điện thoại đi và ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế cao.
Chị pha chế rượu ở một bên quan sát toàn bộ quá trình và rất ngạc nhiên với hành động của tôi, cô ấy đã pha một ly cocktail màu sắc rực rỡ ngay tại chỗ và muốn đưa cho tôi.
Tôi cười và chấp nhận.
Bạn thân ở một bên trợn mắt há hốc mồm, phải mất trọn năm phút mới lấy lại được giọng nói:
“Bây giờ tớ đã tin cậu không phải đang nói đùa mà là thật sự không muốn làm ở Giang thị nữa.”
Tôi cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
“Tớ công tác ở Giang thị bảy năm, không có công lao cũng có khổ lao.”
“Mấy năm nay tớ tự nhận là bản thân mình rất cần cù trong công việc và xứng đáng với tiền lương Giang Sở Niên trả cho tớ.”
“Nhưng hai năm nay, Giang Sở Niên trôi dạt, anh ta sợ tớ công cao cái chủ, khiến anh ta biến thành tổng giám đốc hữu danh vô thực.”
“Nên lúc này mới để mặc tớ bị bịa đặt, còn liên tục yêu cầu tớ đi xử lý chuyện đời tư của anh ta, để khiến cho tớ không thể tĩnh tâm làm việc.”
Ánh mắt tôi dần tối sầm lại:
“Nhưng anh ta quên, 70% khách hàng lớn của Giang gia đều là tớ ký.”
“Tống Tri Hứa rời khỏi Giang thị vẫn là Tống Tri Hứa năng lực chuyên nghiệp tối đa, nhưng Giang gia nếu không có Tống Tri Hứa sẽ gặp xui xẻo.”
Bạn thân nhìn trạng thái tinh thần tôi ổn định, cũng không còn quan tâm tôi có xào hay không xào ông chủ hay không, đến cũng đã đến rồi nên cũng ngồi xuống uống muốn một ly rượu.
Tôi rời khỏi Giang thị cũng không phải nhất thời bồng bột, hai năm nay Giang Sở Niên thường xuyên để cho tôi và bạn gái nhỏ của anh ta tiếp xúc, cố ý tạo ra biểu hiện giả dối tôi và anh ta rất quen thuộc, ngay cả ở trong công ty, lời nói với tôi cũng mập mờ không rõ, cho dù dưới sự cảnh cáo của tôi cũng vẫn cợt nhả như cũ.
Tôi biết anh ta đang nghĩ gì.
Anh ta muốn tôi từ chức dưới áp lực của lời đồn đãi nhảm nhí, như vậy anh ta không cần bồi thường n+1, còn có thể dễ dàng lấy được quyền khống chế Giang thị.
Bây giờ còn giả mù sa mưa giữ tôi lại?
Nực cười, tôi đây mà không thừa dịp cơ hội cuối cùng mắng anh ta một trận mới lạ.
4.
Uống xong một bữa rượu, tôi vỗ vỗ quần áo, đang chuẩn bị tính tiền rời đi thì bạn thân ở bên cạnh lại giữ chặt tôi, nhìn điện thoại di động mặt lộ vẻ vui sướng:
"Tin tức này cũng quá nhanh rồi!"
Tôi nhíu mày thì lại bị bạn thân kích động lắc lắc cánh tay:
"Tạ Quân Phỉ, đại tiểu thư Tạ gia ở Hải thành, sau khi nghe nói cậu sa thải Giang Sở Niên thì đã liên hệ với tớ ngay lập tức để cho tớ giữ chân cậu!"
Tôi nhướng mày, Tạ gia ở Hải Thành?
Bạn thân đọc tiếp tin nhắn trong điện thoại:
"Tạ Quân Phỉ nói cô ấy không quan tâm Giang Sở Niên có phong sát cậu hay không, chỉ cần cậu nhậm chức ở Tạ thị, cô ấy có thể bảo vệ cậu.”
“Còn nói tiền lương nhập chức sẽ tăng 20%, sang năm lại tăng thêm 10%.”
Tôi bấm ngón tay tính toán lương một năm của mình và lập tức đáp ứng.
Con gái duy nhất của Tạ gia ở Hải Thành, người cầm quyền tương lai, đi theo Tạ Quân Phỉ chắc chắn không thiếu chỗ tốt.
Tạ Quân Phỉ ngay lập tức kết bạn với tôi và nói mình đang học đại học ở gần đây ngay lập tức sẽ tới.
Tôi mỉm cười trả lời tin nhắn, sau đó cùng bạn thân hoan hô chúc mừng công việc mới mình sắp có được.
Chỉ có thể nói, không hổ là đứa trẻ lớn lên dưới sự giáo dục tinh anh, Tạ Quân Phỉ đến quán bar liền lập tức thương lượng công tác với tôi, cô ấy nói cô ấy biết năng lực và trình độ của tôi, cô ấy mới đến Bắc Kinh, vừa vặn cần một trợ lý như tôi.
Tôi mỉm cười và nhắc nhở cô ấy:
“Tạ tiểu thư hẳn là biết vì sao tôi và Giang Sở Niên cãi nhau chứ?”
Tạ Quân Phỉ dứt khoát lưu loát:
“Biết, là Giang Sở Niên không có năng lực còn lòng dạ hẹp hòi, sợ cô công cao lấn chủ nên liền dùng thủ đoạn hèn hạ bức cô từ chức."
Cô ấy giống như biết tôi đang lo lắng cái gì, lập tức cam đoan nói:
“Bây giờ tôi còn đang học đại học, quản lý chi nhánh công ty Tạ gia ở Bắc Kinh ít nhiều có chút lực bất tòng tâm.”
“Hơn nữa tôi sẽ không bụng dạ hẹp hòi như Giang Sở Niên, bắt chẹt cô một chút công lao cũng không tha.”
“Tới Tạ thị, cô chính là người chấp hành theo ý của tôi, dưới điều kiện tiên quyết không sai lầm, tôi sẽ không can thiệp quá nhiều vào công việc của cô.”
Vừa nói, cô ấy vừa cầm lấy túi tài liệu do trợ lý đưa tới, tôi mở ra, đập vào mắt là hợp đồng tặng cổ phần, thậm chí còn có quảng cáo bất động sản.
Tạ Quân Phỉ mỉm cười:
“Tạ thị cũng không bạc đãi người có tài hoa.”
“Nếu cô nhận chức ở Tạ thị, tôi sẽ chia cổ phần cho cô, còn mua nhà gần công ty, giải quyết vấn đề đi lại của cô.”
“Đây chính là thành ý của tôi.”
Tạ Quân Phỉ nói xong, quán bar trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng chị pha chế đang chơi đá viên.
Tôi mỉm cười nhìn cô ấy rồi đưa tay phải ra:
"Vậy bà chủ, khi nào chúng ta ký hợp đồng?"