Chương 2 - TRĂNG VỌNG NÚI XA - NGUYỆT VỌNG VIỄN SƠN
Chương 2.
Lục Viễn giữ lời, bắt đầu nghiêm túc dạy tiếng Anh cho cô.
Anh lấy sách giáo khoa của cô, dạy cô đọc từng chữ. Không biết anh lấy đâu ra một chiếc máy ghi âm, mỗi ngày phát băng tiếng Anh cho cô nghe. Anh còn quy định cô nói chuyện với anh phải sử dụng tiếng Anh, không biết từ nào thì phải tự tìm ra từ đó.
Dần dà cô có thể nghe hiểu bài giảng của giáo viên.
Không chỉ vậy, anh còn có thể giảng toán lý hóa, lịch sử địa lý, dường như không có gì anh không biết. Khi anh giảng bài sẽ đeo kính, chiếc kính tựa lên sống mũi cao thẳng, ngăn đi ánh nhìn dữ tợn trong mắt, anh trông giống như một thiếu niên nhã nhặn với thành tích ưu tú.
Nhưng cô biết Lục Viễn không phải là người hiền lành.
Anh giống như những yakuza trong phim, ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng, ẩu đả với bạn cùng trang lứa, tiền nhiều tiêu không hết. Cho dù ở chung một căn nhà thuê nhưng cô không thường gặp anh. Mỗi lần anh lái chiếc mô tô cực ngầu kia về, cô lại lo lắng sợ anh gặp rắc rối gì đó.
Thậm chí anh còn dạy cô hút thuốc uống rượu, dạy cô cách đánh nhau, cho cô nghe những bản nhạc rock ‘n roll cuồng loạn.
“Con gái không nên sống đơn thuần quá,” Lục Viễn nói, “càng ít kinh nghiệm thì càng dễ bị cám dỗ.”
Vì vậy, người đầu tiên bạn yêu luôn là người khó quên nhất.
Có khi cô ngồi ở ghế đá ven đường, nhìn thấy chú mèo mướp hoang, có thể nghe tiếng côn trùng rỉ rả, mùa hè ở đây rất dài.
Anh lại nghênh ngang xuất hiện, tiếng xe máy gầm rú trong đêm cực kỳ vang dội. Cô vừa nghe thấy tiếng ở xa thì xe đã dừng trước mặt. Anh xách túi thức ăn mèo rất to đi tới trước mặt cô. Người anh cao lớn, chắn hơn phân nửa ánh sáng.
Chú mèo mướp meo meo nũng nịu, nhảy lên cào túi thức ăn.
Anh và cô cùng bật cười.
Anh giơ tay, ngồi xuống cạnh cô, giọng thất vọng: “Hôm nay không có sandwich à? Đói quá.”
“Anh đến muộn, sandwich hết rồi.”
Có lẽ không đành lòng trước ánh mắt thất vọng của anh, cô vào bếp nấu một bát mì Dương Xuân đơn giản.
Hình như lần đầu tiên anh ăn đồ ăn Trung Quốc, đến cả nước lèo cũng húp sạch. Cô dở khóc dở cười, nói với anh, đây là món ăn đơn giản nhất ở quê cô.
“Quê em ở xa lắm sao?”
Cô ngẩn người rồi gật đầu, “Đó là một thị trấn nhỏ ở phía Bắc Trung Quốc. Một năm có một nửa thời gian là mùa đông, từ tháng 10 là tuyết rơi dày đặc, nhìn lâu sẽ làm người ta thấy cô đơn. Trời tối sớm, buổi tối đường phố rất yên tĩnh, thành phố nhỏ, không có cả rạp chiếu phim, mọi người sống cuộc đời bình dị. Ai cũng ăn mì và sủi cảo trong dịp Tết.”
“Một nơi hoàn toàn khác biệt nhỉ.”
“Đúng vậy.” Cô nhớ lại, “Khác với sự phồn hoa ở đây, nhịp sống ở đó rất yên bình, như thể người ta có thể sống một mình cả đời vậy.”
“Vậy quyết định thế đi.” Anh bỗng nói.
“Cái gì?”
“Mùa đông sẽ đến quê em ngắm tuyết.” Anh nói rất đương nhiên.
Cô giật mình, lắc đầu liên tục: “Trung Quốc cách New York rất xa, anh ở không quen, ăn cũng không quen.”
Anh không nói gì nữa, nhìn cô với nụ cười nhẹ. Cô nhìn lại anh.
Im lặng một lúc, cô hỏi: “Nhà của anh ở đâu?”
Anh hơi sửng sốt, sắc mặt tái mét trả lời: “Tôi không có nhà.”
Trên thực tế, tất cả những gì cô biết về Lục Viễn là tên anh. Nhìn mái tóc nâu sẫm của anh thì có vẻ anh là con lai, nhưng mắt anh lại màu đen, đó là màu sâu thẫm nhất thế giới. Chưa từng nghe anh nhắc đến bố mẹ hay gia đình mình.
Một ngày nọ, cô không kiềm được hỏi dì Huệ: “Lục Viễn là người thế nào?”
Rất lâu sau dì Huệ mới trả lời cô, chỉ một câu: “Đừng yêu cậu ấy.”
Mấy chữ này như vật gì đó đè nặng tim cô, khiến cô không thở nổi.
Một lần ở trường cô bị người ta lấy mất tiền. Tiền mất, cô xám xịt mặt mũi về nhà. Đúng lúc gặp Lục Viễn trước cửa, anh giận dữ: “Không phải đã dạy em đánh nhau sao, quên mất rồi à?”
Cô sợ hãi cúi đầu, tóc xõa xuống rối tung. Anh càng tức giận, không nói một lời.
Ngày hôm sau tan học, Lục Viễn chờ cô ở cổng trường, trước mặt anh là đám người đã bắt nạt cô ngày hôm qua, cả đám ôm đầu khóc lóc xin lỗi cô.
Từ đó về sau, bạn cùng trường thấy cô là đều tỏ ra cung kính, cô mới mơ hồ biết được thân thế Lục Viễn.
Người ta nói anh xuất thân từ một gia đình quý tộc, giao du với cả hai giới “trắng – đen”. Cha anh rất cưng chiều anh, mẹ anh là người Trung Quốc, tiếc là không phải người vợ được cưới hỏi đàng hoàng mà là một người dân nhập cư trái phép, vì vậy không được gia tộc thừa nhận.
Cách đây vài năm, không hiểu sao mẹ Lục Viễn đột ngột qua đời ngay trên đường. Anh mâu thuẫn với gia đình, bỏ nhà ra đi, không chịu quay về.
...
Ngày hôm sau là cuối tuần, cô gõ cửa phòng anh. Lục Viễn lười biếng mở cửa, cô cười hì hì giơ tay ra: “Anh nhìn nè.”
Cô gái mặc áo ngắn tay trắng, quần jean, trên cánh tay gầy guộc có một hình xăm đại bàng giống hệt anh. Một con đại bàng giang cánh rất sống động. Chỉ anh mới biết nó đau đớn thế nào.
“Em bị ngốc à,” anh hỏi, “Không thể xóa được, em có biết không?”
“Xóa không được mới tốt,” cô nói, “em sẽ luôn mang nó theo bên mình.”
“Em…” Lục Viễn nói không nên lời.
“Anh không vui, em ở bên cạnh anh. Anh muốn làm hùng ưng, em cùng bay với anh.”
Lục Viễn đưa tay vuốt tóc cô, như đang mỉm cười, lại cũng như thở dài.
...
Mấy ngày nay trời mưa. Lùm cây sau cơn mưa tỏa ra hương thơm tươi mát. Cô ngồi cạnh anh cho Sandwich ăn, cô đặt tên cho chú mèo mướp kia là Sandwich.
“Kiếp sau em muốn làm một cái cây, yên lặng hấp thụ ánh mặt trời, những cơn mưa, sau đó cố gắng biến thế giới trở nên đẹp đẽ hơn.”
Anh quay sang nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường, tựa như ánh sáng của thành phố, nói với cô: “Em đã rất tốt rồi.”
“Vậy còn anh?”
Anh nhún vai: “Thật ra anh muốn học điện ảnh, dựa vào khả năng bản thân thực hiện ước mơ.”
Cô nhìn anh kiên định: “Chắc chắn anh có thể làm được.”
...
Ngày hôm sau trời đổ mưa to, dự báo thời tiết nói có bão. Mọi người xung quanh dường như đã quen, cô là người duy nhất cảm thấy lo lắng.
Cô đợi Lục Viễn dưới ánh đèn đường: “Em không tìm thấy Sandwich.”
Anh cầm đèn pin, vẫy tay bảo cô đi theo, đi dọc con đường lên núi.
Màn đêm yên tĩnh.
Đi đến một đài quan sát trên con đường dốc, cô đặt tay mình vào tay anh. Lòng bàn tay anh ấm áp, kéo cô lên rất dễ dàng.
Ở trên đó có thể ngắm nhìn kkhung cảnh toàn thành phố, dưới chân là ánh đèn của vạn nhà. Nhiều năm sau khi quay lại đây, cô mới cảm nhận được những cảnh đẹp bao la hùng vĩ, mênh mông tráng lệ cũng không khiến người ta ghi khắc cả đời bằng buổi tối bình thường, nhỏ bé ấy.
Một cơn gió thổi qua, cô nghe tiếng sột soạt. Cô ngồi xổm xuống, một thân hình nhỏ bé chui vào vòng tay cô.
Dì Huệ bị dị ứng lông mèo nên không thể mang về nhà dì. Cô rầu rĩ ôm Sandwich, trước giờ cô chưa từng gặp bão nên cô lo cho Sandwich còn nhiều hơn bản thân.
Lục Viễn lấy điện thoại ra gọi, cô nghe anh nói với người bên kia: “Tôi mời ăn cơm được chưa?”
Không lâu sau, một chiếc xe thể thao to lớn từ chân núi lao tới, dừng trước mặt chúng cô. Một cô gái mặc váy ngắn màu trắng nhảy xuống xe, làn da rám nắng quyến rũ.
Cô ấy cau mày: “Lục Viễn, cậu có biết cậu phiền lắm không?”
Nhìn thấy cô ấy, Lục Viễn đi tới nói: “Đã nói bao nhiêu lần là lái xe chậm thôi mà.”
Cô gái kia giơ tay đón Sandwich trong lòng cô.
Cô nhớ đêm ấy không trăng không sao, đứng trên đài quan sát trên núi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố.
Đó là lần cuối cùng cô gặp Sandwich.
Thật ra thế cũng tốt, cho nó một mái nhà, để nó có thể bình yên đi vào giấc ngủ tại một nơi cô không biết cũng là một việc đáng mừng.
Cô không nói tạm biệt nó, nó không bao giờ già đi trong ký ức của cô. Cô tự nhủ với lòng.