Chương 5 - Trăng sáng chiếu tuyết trắng
Thông thường, ta sẽ ngồi trước cửa sổ cầm sách, mặc dù không biết đọc cái gì nhưng cuối cùng cũng hết thời gian.
Mà Lục Chấp trầm mặc ăn đồ ăn trong bếp, ăn xong liền rời đi.
Đôi khi hắn có mở miệng hỏi những câu vụng về như tên của đứa trẻ, giới tính của đứa trẻ.
Ta tránh không khỏi đề tài này nên đành phải thản nhiên ứng phó vài câu, nói toàn bộ đều dựa vào phụ thân và mẫu thân làm chủ.
Sau đó, hắn sẽ sờ bụng của ta, nhưng ta luôn bị dọa nhảy dựng, không quen hắn tiếp cận, bèn đứng dậy tránh đi.
Trong phòng là sự tĩnh mịch khó chịu.
Dần dần, hắn không tới nữa.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
07
Cẩn Nhi vừa sinh ra liền bị ôm đi.
Lục Chấp ngồi bên giường ta, ôn nhu nói:
“Lê Uyển có học vấn tốt, sẽ có người giáo dưỡng hài tử hộ nàng, như thế nào?”
Sức khỏe Lê Uyển không tốt, không thể có thai.
Ta trở thành công cụ để sinh con.
Ta không khóc, cũng không mắng chửi người, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Bọn họ coi thường ta, sợ ta làm lỡ tương lai của Lục phủ.
Mà sau lưng Lê Uyển có Lê gia, cũng không tính là bạc đãi Cẩn Nhi.
Đi theo ta đúng là không tốt lắm.
Ta có thể nói gì đây?
Không thể nói gì cả.
“Kim Triêu, sau này chúng ta còn có thể thêm hài tử mà.” Lục Chấp an ủi, nắm chặt tay ta.
Ta không khỏi cười lạnh một tiếng, dùng hết toàn lực rút tay ra, quay lưng không để ý tới hắn nữa.
Từ đó trở đi, ta đã hoàn toàn thất vọng với Lục phủ.
Cũng không ra khỏi Thanh Phong viện nữa.
Đông Hỉ ở bên cạnh ta, nàng thường xuyên chọc ta cười giống như lần đầu gặp gỡ, muốn cho ta vui vẻ lên.
Nhưng ta không còn cười nữa.
Nghĩ đến Cẩn Nhi, ta liền chép kinh, hi vọng Bồ Tát phù hộ đứa nhỏ bình an lớn lên.
Lê Uyển không muốn ta gặp đứa nhỏ.
“Tỷ tỷ, giáo dưỡng hài tử rất quan trọng.” Nàng ta lớn lên rất xinh đẹp, bộ dáng đoan trang hiền thục.
Lòng ta tràn đầy chua xót, chỉ có thể âm thầm rơi lệ.
Không ai có thể giúp ta.
Sau khi kết hôn tới năm thứ sáu, Cẩn Nhi đã được bốn tuổi.
Ngày sinh thần đứa nhỏ, ta xuống bếp làm một bàn thức ăn, mặc dù chỉ có ta và Đông Hỉ ăn nhưng cũng coi như có chút an ủi.
Lục Chấp đột nhiên đi tới.
Hắn thản nhiên ngồi xuống, bảo Đông Hỉ lấy bát đũa cho hắn, sau đó tự mình ăn.
“Kim Triêu, trù nghệ của nàng kém đi rồi.” Ánh mắt hắn mang theo ý cười, ngữ khí trêu chọc nhưng bàn tay nắm chặt đôi đũa đã hiện rõ sự khẩn trương của hắn.
Chúng ta đã không ở cùng nhau trong một khoảng thời gian dài.
Lúc hắn đến, Đông Hỉ sẽ ngăn người ở ngoài viện, nói ta đã ngủ, không thích người khác quấy rầy.
Rõ ràng trong phòng còn sáng đèn.
Đông Hỉ đang nói dối, Lục Chấp biết nhưng hắn không nói lời nào, xoay người rời đi.
Lần này, hắn đột nhiên bước vào.
Lục đại nhân luôn tri lễ thủ tiết lại học được cách nói đùa rồi.
Đáng tiếc, cảnh còn người mất.
Ta đã không phải là Chúc Kim Triêu vui mừng chờ mong hắn nữa.
“Ăn xong thì đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.” Ta bình tĩnh nói.
Nội tâm không có chút dao động nào.
Mặt Lục Chấp bỗng dưng trầm xuống, hắn tiến vào quan trường đã lâu, ánh mắt sắc bén uy nghiêm hơn rất nhiều.
Đông Hỉ bị hắn dọa sợ, không dám lên tiếng.
“Nàng còn muốn náo loạn bao lâu nữa?” Lục Chấp lạnh giọng hỏi, tông giọng nâng cao, hiển nhiên là đã giận dữ.
Ta khá ngạc nhiên.
Ta đã an tĩnh như vậy mà hắn vẫn không vừa lòng sao?
Trong lòng lạnh lẽo, ta đứng lên rồi lập tức quỳ xuống, nhận sai: “Là thiếp thân sai rồi.”
Lục Chấp giận tím mặt, lật tung bát đĩa trên bàn, tiếng động ầm ầm vang lên.
Một mảnh vỡ rơi xuống đất lại bắn lên, bay qua má phải ta, rất nhanh máu đã chảy ra.
Cũng may vết thương không sâu.
Ta không nhìn mặt Lục Chấp chợt trắng bệch cả đi, bàn tay hắn vươn về phía ta nhưng ta tránh né sang một bên, tự mình đi lấy hòm thuốc, ngồi trước gương đồng bôi thuốc.
Nước mắt Đông Hỉ rơi xuống.
Rốt cuộc Lục Chấp cũng ý thức được một sự thật mà hắn đã cố hết sức xem nhẹ, mà lúc này đã không thể xem nhẹ được nữa.
Đó chính là ta không còn sinh lòng vui mừng với hắn nữa.