Chương 4 - Trăng sáng chiếu tuyết trắng
Người người nhốn nháo, hắn che chắn ta ở trong lồng ngực, sợ ta đi lạc.
Mặc dù ta biết chữ nhưng giải đố vẫn rất khó khăn.
Thế nhưng Lục Chấp rất thông minh, hoa đăng ta vừa ý thì sẽ không có chuyện để lỡ.
Cho đến khi chiếc đèn hoa đăng đắt tiền nhất lung linh nhất kia xuất hiện, ta và một nữ tử đều nhìn nó, Lục Chấp lâm vào trầm mặc.
Kỳ thật ta đã biết được đáp án, buổi tối trước khi ra cửa, Lục Chấp còn đọc cho ta quyển sách kia.
Hắn biết điều đó.
Chỉ là…
Ta theo ánh mắt của hắn nhìn lại, tầm mắt dừng ở trên người vị tiểu thư kia.
Thật sự rất đẹp mắt giống như tiên nữ vậy, ta âm thầm cảm thán trong lòng.
Khó trách Lục Chấp lại thích nàng ta.
Mặc dù trong lòng ta mất mát nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng đoạt đồ mà người khác yêu thích.
Hành trình kế tiếp, tâm tình Lục Chấp rất không tốt, hắn tự mình đi về phía trước, ta gian nan đuổi theo.
Quá đông.
Trong nháy mắt, hắn liền biến mất ở trước mắt.
Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, nhất thời có chút khó xử, không biết là nên về nhà hay là đứng tại chỗ chờ hắn.
Trước khi đi ra ngoài, Lục Chấp đặc biệt dặn dò ta, nếu ta đi lạc thì đừng chạy loạn.
“Chỉ cần nàng ở nguyên một chỗ thì ta nhất định có thể tìm được nàng, có biết không?” Lục Chấp ôn nhu hỏi.
Ta gật đầu thật mạnh, rất tín nhiệm hắn, lặp lại một lần nữa:
“Đợi tại chỗ, chờ chàng tới tìm ta, không thể chạy loạn.”
Trong ánh mắt hắn mang theo sự ấm áp vui vẻ, vuốt đầu ta, khóe miệng khẽ nhếch.
Vẫn là đừng chạy lung tung!
Ta lẩm bẩm trong lòng, để bả vai bị đụng vài lần mà cũng không rời đi một bước.
Cho đến khi…
Ta nhìn thấy Lục Chấp.
Cùng nữ tử xinh đẹp khóc rống trong lòng hắn.
Một màn kia cũng thật sự rất đẹp mắt, trai tài gái sắc thật xứng đôi.
Nếu như ta không phải là thê tử của Lục Chấp…
Ta kinh ngạc nhìn chằm chằm đến nỗi hai mắt chua xót, nước mắt bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống.
Trong lòng rầu rĩ đau đớn, làm cho người ta không thở nổi.
Ta nghĩ, ta đúng là một con ngốc.
Một con ngốc đã phạm sai lầm lớn.
06
Đêm đó, một mình ta trở về Lục phủ, không đợi Lục Chấp, liền đi ngủ.
Hắn cũng không trở về phòng.
Ngày hôm sau, hạ nhân nói hắn ngủ ở thư phòng.
Ta nở nụ cười, nói đã biết.
Ta và hắn bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh.
Hoặc là nói, là trở lại lúc mới kết hôn, hắn tránh né ta mà không gặp.
Ta đã trở thành một người phụ nữ độc ác chia rẽ đôi tình lữ.
Ta rất sợ.
Mà vào lúc này, Lục phủ đã xảy ra chuyện lớn, Lục Chấp đỗ Trạng Nguyên.
Cùng với, đại phu bắt mạch nói ta đã mang thai.
Hai chuyện vui cùng lúc.
Phụ thân và mẫu thân cao hứng đến không ngậm miệng lại được.
Chỉ có Lục Chấp vẫn luôn trầm mặc ít nói.
Hắn nói hắn muốn cưới Lê Uyển làm bình thê.
“Lục phủ cần một chủ mẫu có thể quản gia, có thể giao thiệp với bên ngoài.” Lục Chấp thản nhiên nói.
Ta biết hắn vẫn thủy chung chê ta không đảm đương được.
Cho dù ta tận lực học tập nhưng so với các tiểu thư sinh ra đã sống trong cẩm y ngọc thực, dù sao ta vẫn không sánh bằng.
Ngày sau hắn muốn vào nội các, làm sao lại có một vị thê tử như ta.
Ta thấp cổ bé họng, bởi vậy Lục Chấp khi dễ ta, rất không nương tay.
Ta trốn đi một mình khóc, tính tình hoạt bát vui vẻ cũng dần dần yên lặng lại.
Quá trình Lê Uyển gả vào được chuẩn bị theo đúng lễ nghi dành cho chính thê.
Phụ thân và mẫu thân tự mình mang Lục Chấp tới cửa cầu hôn, hứa hẹn giao quyền quản lý cho Lê Uyển.
Tình hình của ta trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Sau khi Lê Uyển gả vào, Lục Chấp ở cùng nàng ta suốt một khoảng thời gian rất dài.
Bọn họ có tiếng nói chung, coi nhau như bạn tâm giao.
Mà ta bị chuyển đến Thanh Phong viện.
Cũng may thất vọng nhiều, ta đã không còn ôm hy vọng với Lục Chấp nữa, mà bây giờ trong bụng ta còn có một tiểu gia hỏa.
Ta khá hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Thỉnh thoảng Lục Chấp cũng sẽ đến phòng ta.
Nhưng ta sẽ không tái phạm ngu xuẩn, nghênh đón hắn gây hiềm khích.