Chương 6 - Trạm Nhận Thư Tình Viết Tay
6: Làm nóng lên
Nhờ phúc của Visian mà Hứa Miểu ngủ rất ngon, trí nhớ của cô không được tốt nhưng vẫn không quên được lời âu yếm AI tối qua đã nói.
Có phải Visian được thêm lời thoại nào kỳ quái của con người không? Gần đây cứ nói chuyện kỳ lạ sao sao ý.
Cô phồng đôi má lên cắn một miếng bánh.
Ái chà, ăn nhiều blueberry quá thấy hơi no bụng rồi.
Vừa nhăn mi một cái quản gia toàn năng đã đưa một ly chanh bạc hà ấm áp tới.
Nước gãi đúng chỗ ngứa, trà chanh kết hợp hợp với bánh trái cây tưới mật ong, bất tri bất giác Hứa Miểu ăn nhiều hơn một miếng.
“Cứ thế này sớm muộn gì em cũng bị anh nuôi cho béo.”
Hứa Miểu ăn uống ngon lành xong tâm tình cũng trở nên khoan khoái hẳn.
Còn AI lắm mưu nhiều kế đó…. May là cô không tin những mệnh lệnh được viết trên tầng cao nhất đấy.
“Hôm nay đi vườn hoa hồng chơi, em muốn ăn bánh hoa hồng tươi nhất!”
Trên bàn lập tức xuất hiện hành trình điện tử, bao gồm những chỗ cô đã nói cùng với chỗ mà Visian sửa lại để phù hợp với khả năng của Hứa Miểu.
“Chiều nay mặt trời nóng rát, chúng ta có thể đi vườn hoa vào buổi sáng, lát nữa sẽ đặt lịch với khu vườn công nghệ sau.”
Hứa Miểu hừ hai tiếng, chưa mất hứng được hai giây đã thấy các anh trai nhắn tin.
Hỏi xem cô có vừa ý đối tượng nào hay thích loại người nào không…
Sau đó là một đống ảnh chụp của mấy người đàn ông, thêm sơ yếu lí lịch và đánh dấu.
Hứa Miểu chọc màn hình từ chối.
Không thể yêu đương nổi, là một phú bà xinh đẹp mắc bệnh nan y, làm gì còn thời gian để lãng phí vào chuyện yêu đương hả?
Hứa Miểu tự hiểu lấy mình, nếu như nếm phải tình yêu chi bằng róc xương vài năm rồi rơi xuống mồ cho xong.
“Đi thôi, xuất phát đến biển Trường Uyên nào!”
Thật ra Trường Uyên không phải là biển mà là một vườn hoa được giấu bên trong núi rừng.
Bởi vì địa hình nên chỉ có thể dùng máy bay để đi vào, xuyên qua dãy núi cao ngất là tới hẻm núi lắc lư ở bờ biển.
Trong làn sóng vàng ập vào mặt, còn mang theo mùi thơm dịu dàng ấm áp.
Nơi này là thiên đường của hoa hồng.
Hôm nay Hứa Miểu đã đặc biệt uống loại thuốc tăng cường sức khỏe vì có thể tự do chạy nhảy ở vườn hoa, cô vui sướng ghé bên cửa sổ, máy bay vừa dừng chưa được bao lâu đã chạy vọt xuống, kết quả do dùng quá nhiều sức mà ngã xuống cabin.
Mắt thấy mặt sắp hôn đất, bỗng có bàn tay vững chắc siết lấy vòng eo của cô.
Visian dùng một tay ôm lấy cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Thuốc vừa phát huy tác dụng, tốt nhất là nên đi chậm lại, có cần tôi đưa em đi dạo không?”
Hứa Miểu bị anh kẹp như đứa con nít, cảm thấy hơi mất mặt nên tức giận đánh anh một cái nhằm che giấu vẻ xấu hổ đó đi.
May mà có Visian chứ nếu cơ thể nhỏ yếu này mà ngã thì chắc chắn chuyến đi chơi ngày hôm nay sẽ bị ngâm nước nóng.
Hứa Miểu quay đầu đi, nói: “Tạm thời anh ôm em mười phút, chờ em khỏe rồi thả xuống.”
Người máy lý giải rất nhanh, chủ nhân yêu cầu mình làm giá đỡ cô đi.
Visian nhớ rõ cách để hòa hợp với Hứa Miểu, nên đã ôm cô đi vào vườn hoa.
Hứa Miểu lại chê anh đi quá chậm.
“Còn không nhanh bằng con tàu lượn nữa, thả em xuống dưới đi.”
Visian do dự một lúc, đột nhiên nói: “Mạo phạm rồi.”
Anh thân sĩ thả tay xuống, điều chỉnh tư thế cho Hứa Miểu, trực tiếp ôm kiểu công chúa khiến Hứa Miểu sợ tới mức ôm chặt cổ anh.
Cơ thể chuyển động, đại tiểu thư chỉ có thể thấy làn váy đang bay bay của mình.
Visian sửa váy lại cho cô, lúc này mới đi vào khu vườn hoa hồng thơm ngát.
Hứa Miểu vừa định mắng anh vài câu đã thấy hoa hồng với lớp bướm trắng dập dìu dập dìu trên lá, như những pha lê li ti tung bay trong gió.
Cánh hoa hồng bị ướt sũng, những con bướm sà cánh đáp xuống, mềm mại hơn cả gió xuân.
Hứa Miểu chưa từng thấy vườn hoa nào đẹp như này.
Cô vui vẻ ôm chặt lấy cổ Visian: “Đi thêm nữa đi, em muốn qua bên kia!”
Quản gia người máy không từ chối, bàn tay ấm áp ôm cô nhảy vào biển hoa.
Những con bướm kia bị kinh động, từng tảng lớn bay múa giữa hai người bọn họ.
Tiếng cười của thiếu nữ như tiếng chuông lanh lảnh, chỉ muốn giấu hết ký ức tốt đẹp ở trong vườn hoa.
Đây là lần vui nhất kể từ khi Hứa Miểu ra đời đến nay, nhảy nhót tung tăng, hận không thể biến thành con ong mật chăm chỉ vùi mình vào vườn hoa đỏ chói.
“Chờ đến khi về nhà, em cũng muốn trồng hoa hồng ở trong vườn như này.” Hoa hồng Miêu Mễ cộng sinh với bướm, là cảnh đẹp mỹ lệ cũng là sinh mệnh ngắn ngủi nhất.
Trồng hoa hồng này cần có kỹ thuật gieo trồng cực kỳ tốt và tất nhiên cô có một quản gia sở hữu các kỹ thuật đạt chuẩn rồi.
Cả vườn hoa hôm nay bị bọn họ bao hết, vì thế chỗ công cộng bên cạnh có vẻ náo nhiệt hơn nhiều.
Có người đang cầu hôn, bọn họ hớn hở cười đùa, hôn môi trong tiếng chúc phúc.
Hứa Miểu đưa mắt nhìn qua, hình ảnh kia rất đẹp nhưng tình yêu không phải là thứ dành cho cô.
Còn vị quản gia khá thích học hỏi, đôi đồng tử màu xanh lam lẳng lặng nhìn đám người đầu kia nhưng anh vẫn phân biệt được cảm xúc phức tạp từ trên người chủ nhân mình.
Cảm xúc này khiến anh rất khó phán đoán, rốt cuộc Hứa Miểu thích hay là phản cảm với bầu không khí ấy.
Suy nghĩ về thứ Hứa Miểu yêu thích, chăm sóc cho cô đây là sứ mệnh của Visian.
Yên lặng bỏ sự bất thường này vào kho, anh ôm đại tiểu thư tiếp tục đi vào vườn hoa quấy rầy thêm nhiều con bướm xinh đẹp khác.
Cho dù được ôm vào ngực thì trên người Hứa Miểu vẫn bị bắn vài giọt bùn.
Visian giúp cô đổi tất mới, do dự một hồi mới để cho Hứa Miểu tự mình làm.
Cũng may tâm trạng của đại tiểu thư tốt nên vừa thay tất vừa trêu đùa anh.
“Em phát hiện anh càng ngày càng giống con người nha. Vậy mà còn né tránh loại việc giúp con gái thay tất nữa.”
“Anh có hiểu ý né tránh không?” Đôi tay Hứa Miểu đặt lên mặt anh, cười hỏi.
“Không biết.”
Vẻ mặt Visian vẫn như thế nhưng động cơ trong trái tim dần nóng lên.
Động cơ thường xuyên nóng lên chắc anh có trục trặc kỹ thuật rồi.
====