Chương 5 - Trạm Nhận Thư Tình Viết Tay

5. Yêu thương

Hứa Miểu ghét việc xã hội nhưng có Visian thì vũ hội sẽ trở nên khác đi, trêu đùa người máy sắt đá đúng là quá vui sướng!

“Ha ha, nhấc chân trái lên, anh lại sai rồi.”

Visian nhìn dấu chân của mình in lên giày, bất đắc dĩ ôm chủ nhân hồ ly nhỏ của mình xuống dưới, trên mặt là nụ cười dịu dàng chứa sự xin lỗi: “Không thể theo kịp tiểu thư là lỗi của tôi.”

Hứa Miểu nhìn anh một cái, chậc chậc bảo lạ: “Này này, không ngờ anh còn dám lên án tôi cơ đấy.”

“Nghỉ cái đã, nhảy mệt muốn ngất rồi.” Cô liếc thấy có khách chuẩn bị lại gần mời mình nhảy, đành ôm chặt lấy eo người quản gia bên cạnh.

Có bạn trai cao đẹp đương nhiên là khiến cho người kia biết khó mà lui.

“Không phải là lên án mà là đang trần thuật lại.” Visian sửa váy giúp cô, trả lời vấn đề hồi nãy, nhân tiện cầm bánh quy muối trong bữa tiệc đưa cho cô.

Khó có khi Hứa Miểu được ăn đồ ngọt ở trong bữa tiệc, cho dù Visian có khuyên cũng vô ích, nên anh đành phải cẩn thận che chở cho cái người đang vui vẻ ngồi trên lan can kia.

Gió biển thổi vào mùi bánh quy càng khiến cho người ngồi trong góc thích làm bậy nhất, ngay cả Hứa Miểu cũng phải cảm thán: “Từ khi anh làm quản gia, chất lượng cuộc sống của tôi cứ bay vèo vèo lên cao.”

Nếu vị quản gia trước mặt này là một con người thì chắc gì đã nghe lời, để mặc cho cô sai khiến chứ? Trí tuệ nhân tạo đúng là thần kỳ.

Hứa Miểu nuốt miếng bánh quy sau đó cầm lấy hồng trà mình yêu thích nhấp một ngụm.

Hứa Miểu như con hamster nhỏ ăn uống thỏa thích ở bên ban công, hai mắt mở to: “Hôm nay còn có loại này à? Cuối cùng anh trai của tôi cũng trở nên sa đọa rồi ư?”

Thứ đồ ăn vặt bên lề đường chưa bao giờ xuất hiện ở trong yến hội của quý tộc tinh tế.

Trên thực tế, cả nhà chỉ có mỗi người mạng ngắn như cô dám làm nũng, dùng lý do làm phước mà ăn uống các đồ ăn ở trong sách cấm thôi.

Nhưng cũng chỉ ăn ở mức bác sĩ cho phép.

“Tối hôm qua trước khi tiểu thư ngủ nói hôm nay nhất định phải uống cái này, nếu không sẽ không uống thuốc.”

Visian thuật lại từng chi tiết của ngày hôm qua.

Hứa Miểu gật đầu, mặc dù không nhớ gì nhưng đúng là chuyện mà cô dám làm ra.

Ngay sau đó, vị quản gia ít nói ít cười kia dùng cánh tay móc vào khoang khẩn cấp lôi ra chiếc bình giữ ấm.

Ở tình huống bình thường nó dùng để đựng thuốc khẩn cấp cho cô.

Visian giúp cô rót thêm một ly đồ uống.

“Một ly cuối cùng, cô không được uống quá nhiều.”

Hứa Miểu lại càng vui, rất muốn quấn trên người anh như con bạch tuộc nhưng nhớ tới thân phận tiểu thư của mình nên biết xấu hổ, vì thế ở nơi camera không thể nhìn thấy đưa tay cầm lấy cổ tay trái của anh, tay phải giơ lên đổi cốc, nhỏ giọng hoan hô.

“Tôi yêu anh quá đi mất Visian!”

Khen chưa được hai câu đã được một tấc tiến thêm một bước: “Còn có nữa không? Nhà bà ấy có nước chanh mơ cũng rất ngon.”

Visian nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đó là mùi kết hợp giữa các vị khác nhau, gây tổn hại đến gan vô cùng.”

“Tôi đâu phải chưa từng thay gan, cả đời chưa chắc đã dài hơn mấy, tôi không hút thuốc lá, không uống rượu bia, chẳng lẽ còn không được uống thêm mấy ngụm nước cho mát à?”

Visian đành nhượng bộ một bước: “Vậy mai uống nha? Hôm nay đã uống nhiều lắm rồi.”

Hứa Miểu oh yeah một tiếng đắc thắng, làm nũng kêu anh mang bánh tới đây, Visian kêu người máy phục vụ.

Vài giây sau Hứa Miểu mới phản ứng kịp: “Suýt nữa tôi quên mất anh cũng là người máy.”

Ở sân nhỏ cực kỳ yên tĩnh, sau khi bị Hứa Miểu chiếm lấy càng không có ai đi tới.

Lúc trước vì muốn có được quyền tạm thời giám hộ cho cô mà Visian đã làm rất nhiều cải tạo cho trí tuệ con người. Hơn nữa, hôm nay làm bạn nam lên sân khấu nhảy với Hứa Miểu cho nên Visian cực kỳ khác lạ.

Ít nhất là đã có vài người muốn lôi kéo Hứa Miểu làm quen có điều vừa thấy dáng vẻ thân sĩ này của anh đã tan biến hết dũng khí cạnh tranh không đáng nhắc tới.

Trong yến hội ăn uống linh đình, mọi người ai ai cũng chúc mừng sự phát triển của nhà họ Hứa, bạn bè họ hàng kéo nhau đến, nhóm nam nữ độc thân cũng cho nhau khoảng thời gian tìm hiểu giá trị của đối phương.

Hứa Miểu biết mình là con ma ốm không đáng để liên hôn vì thế đã sung sướng chạy đi trốn chỗ khác.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy thật xinh, đeo vòng cô xuất hiện trong buổi đấu giá.

Bởi vì không có ai quấy rầy nên sự yên lặng càng tô điểm cho sao trời sáng chói.

Hứa Miểu mừng rỡ cầm lấy cánh tay Visian, uống nước trái cây xong thấy đầu hơi choáng, từ đó càng cảm nhận được nhiệt độ của con người trên thân người máy kia một cách rõ ràng hơn.

So với bố mẹ chẳng thèm giả vờ thì ít nhất các anh trai đã cố gắng làm chút gì đó vì cô, ví dụ như chủ đề yên hội hôm nay, là sự tiến bộ y tế về mặt thời đại.

Nhưng đối với Hứa Miểu mà nói, mỗi năm có thể có mấy ngày đi ra ngoài chìm đắm vào sung sướng như vậy đã quá đủ rồi.

Ít nhất là không bị đối xử như người pha lê dễ vỡ, từ chuyện nhỏ đến lớn đều có Visian đi theo cô.

“Hôm nay các anh trai sẽ chọn một người trong yến hội để hẹn hò.” Hứa Miểu ngồi trên rào chắn ban công đung đưa chân.

“Là những người thành công ở trong gia tộc lớn, dáng vẻ lại đẹp trai nhưng đáng tiếc là bị mù mắt.”

Cô kéo trang sức cao quý trên đầu xuống như nắm lấy ngân hà vào lòng bàn tay.

“Có điều bọn họ quen chứ có phải tôi đâu mà cứ thích bày trang sức lên người tôi là sao?”

Cô ném đồ trong tay đi, Visian lập tức đi nhặt về, nhưng không đưa cho cô.

“Hôm qua tiểu thư nói rất thích cái này, vậy để tôi cất giữ thay cô.” Người quản gia làm từ máy móc không hiểu phong tình ăn ngay nói thật, thậm chí còn tri kỉ sửa lại góc váy cho cô.

“Căn cứ theo số liệu tôi phân tích được, trong yến hội có rất nhiều người nhìn trộm tiểu thư, trong đó có sáu người phù hợp với yêu cầu của Hứa tiên sinh, nếu Hứa Miểu tiểu thư cảm thấy hứng thú…”

Hứa Miểu thở phì phò đẩy anh ra: “Sao anh cứ thích xen vào chuyện của người khác thế?”

“Con người sống yểu này còn cần anh nhọc lòng chuyện hôn nhân à?” Cô quay người đi, không muốn nhìn mặt Visian nữa, nếu không chưa quá ba giây đã mềm lòng mất.

Visian không giải thích, im lặng một lúc rồi phủ thêm lớp áo khoác mỏng cho cô: “Sắp có pháo hoa.”

Yến hội kết thúc sẽ có màn pháo hoa rất hoành tráng, đây là phong tục từ xưa đến nay của tinh cầu.

Pháo hoa màu tím nhuộm lẫn vào lan bắn tung tóe trên nền trời, nhạc dạo nổi lên, đóa hoa khẽ đưa theo nhịp, còn có loài hoa hồng Miêu Mễ mà Hứa Miểu thích nhất.

Các loại sinh vật giãn ra trong không gian ảo tưởng, như mộng đẹp lướt qua một hồi.

“Đẹp quá đi!” Hứa Miểu nhìn sắc màu lấp lánh dần dần quên mất chuyện mình đang tức giận, ngả đầu lên vai Visian, bắt đầu mệt mỏi.

Cả một ngày hoạt động tự do, cô cần ăn rất nhiều thuốc đặc hiệu, lúc này hiệu quả của thuốc dần tan đi, mùi cồn dần dần xâm chiếm lấy trí óc cô.

Mơ mơ màng màng, vẫn không quên nói: “Ngày mai tôi sẽ ngủ nướng.”

“Được.”

Người máy ôm chủ nhân đi lên lầu nghỉ ngơi, yến hội dưới lầu vẫn đang tiếp tục, nhưng ở chỗ này Hứa Miểu lúc nào cũng có thể lăn qua lộn lại trong căn phòng mềm mại của mình.

Trong mơ lúc nào cũng có một hành tinh nhỏ đầy hoa hồng, cô sống một mình ở đó với cơ thể khỏe mạnh tự do tự tại.

Trước khi quay lại hành tinh nhỏ cô đơn, cô nắm chặt cổ áo Visian.

Đối phương cẩn thận đút thuốc cho cô, công hiệu cực kỳ nhanh, Hứa Miêu càng lúc càng mệt hơn.

Mí mắt của cô đánh nhau, cảm thấy hình như bản thân đã quên gì đó có điều nghĩ mãi không ra.

“Ngủ ngon, Hứa Miểu tiểu thư.” Ánh đèn trong nhà tắt đi, bóng đêm ập tới.

Visian dịu dàng vén tóc cho cô, đắp chăn đàng hoàng, đi ra đóng cửa phòng lại.

m thanh cực nhẹ truyền trong không khí.

“Có phải chỉ có đứa bé khỏe mạnh mới được yêu hay không?”

Các anh trai áy náy với cô nên mới yêu chiều cô, bố mẹ vì gia tộc nên mới muốn đặt cược một lần.

Bọn họ yêu cô lại giống như chưa từng yêu cô.

“Không phải.” Bàn tay sắp đóng cửa bỗng dừng lại, Visian chống lên ván cửa nói.

Hành lang yên lặng.

Đôi mắt màu lam dịu dàng kiên định nhìn cô.

“Hứa Miểu tiểu thư, có rất nhiều người yêu em, cũng sẽ mãi yêu em.”

“Anh thì sao?”

Đèn trong phòng mập mờ, bảo đảm ánh sáng không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hứa Miểu, lúc này Visian mới yên tâm đóng cửa, để lại một câu không rõ.

“Tôi sẽ học theo con người để yêu em.”

“Hứa Miểu tiểu thư, ngủ ngon.”

Có lẽ do cặp mắt màu lam kia quá thâm trầm nên Hứa Miểu sắp ngủ cũng thấy được trái tim mình đang đập thình thịch, một dòng nước ấm tuôn trào.

Ánh trăng ở hành tinh nhỏ có phải cũng biến thành màu lam hay không?

Trước khi chìm sâu vào giấc ngủ cô đã nghĩ thế.

Có thể chắc chắn rằng đêm nay của cô rất đẹp.