Chương 3 - Trái Tim Không Thuộc Về Kẻ Dối Gian
Bố tôi nhẹ nhàng vặn ga: “Sao được, con sắp vào đại học rồi, bố còn phải tiết kiệm mua nhà cho con.”
Tôi tựa trán lên vai ông, mắt hơi cay: “Tiền thì lúc nào cũng kiếm được, nhưng hè sau kỳ thi đại học chỉ có một lần thôi.
Mà mình đã ba năm chưa về quê cùng nhau rồi, con nhớ ông bà lắm.”
Quân tử không đứng dưới tường nguy, người tốt không đấu với kẻ điên, kế hay nhất vẫn là rút lui!
Vì kỳ thi, tôi đã ở lại Giang Thành học thêm suốt dịp Tết.
Bố mẹ tôi phải thay phiên nhau về quê, nên mấy năm nay không đi chung được.
Bố tôi có chút do dự.
Tôi đung đưa ông: “Bố~~~~”
Thằng con trai mười tám tuổi, bao nhiêu năm rồi chưa làm nũng, bố tôi chịu hết nổi: “Ngồi yên cho bố!”
Tôi ngoan ngoãn ngồi yên.
Ông cười đến tận mang tai: “Được rồi, hôm nay bố mới nhập thêm hàng, bán thêm một hôm nữa là nghỉ, hai ngày sau về quê! Về nhà tra điểm thi, cho ông bà vui lây.”
Đến cổng điểm thi, tôi quay đầu lại, thấy bố đang đứng đó dắt xe, ánh mắt đầy yêu thương nhìn tôi.
Tôi mắt lại cay, giơ tay nắm thành nắm đấm, làm động tác “cố lên” với ông.
“Thịnh Hàng, cố lên nhé!”
Bài thi làm cực kỳ suôn sẻ.
Tôi vốn đã học giỏi, là học sinh được giáo viên đánh giá có khả năng đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Nếu không vì Trịnh Nguyệt, tôi vốn đã có một tương lai tươi sáng.
Ra khỏi điểm thi, bố lại tới đón tôi.
“Hàng Hàng, có nóng không? Mệt không? Đói không?”
Bố mở bình giữ nhiệt, rót nước cho tôi, lải nhải hỏi liên tục.
Tôi uống nước, vươn vai: “Bố, giờ con chỉ muốn ngủ thôi.”
Kiếp trước, từ sau khi chuyện của Trịnh Nguyệt xảy ra, tôi chưa từng có một đêm ngủ ngon.
Hôm nay thi cả ngày, mí mắt tôi sắp đánh nhau rồi.
Bố tôi vội nói: “Đúng đúng đúng, phải dưỡng sức, mai còn thi tiếp cả ngày nữa.”
Về đến nhà.
Mẹ tôi đi làm ca tối, bố vào bếp nấu cơm.
Tôi đi tắm, lau khô tóc rồi vào phòng.
Mở điện thoại, mạng vẫn yên ắng như mặt hồ.
Xem ra không có tôi cấp cứu, bệnh tình của Trịnh Nguyệt trở nặng, không đủ sức làm trò nữa.
Nhưng tôi biết quá rõ, gia đình cô ta không dễ đối phó, rắc rối thực sự còn ở phía sau.
Thật ra, tôi và cô ta là bạn cùng cấp 2.
Nhưng chỉ ít lâu sau khai giảng lớp 6, tôi đã vào lớp chọn, chẳng có chút ấn tượng nào về cô ta cả.
Tôi chỉ biết đến sự tồn tại của cô ta là qua video kia.
Trong đó, cô ta nói tôi từ thời đi học đã “nhòm ngó” cô ta.
Cô ta á?
Trông như chuột cống, tóc lúc nào cũng bết dính như hai tháng chưa gội, người thì luôn có mùi khó chịu.
Chúng tôi mà chụp ảnh cạnh nhau, bảo tôi quấy rối cô ta, ai mà tin nổi?
Nếu không phải cô ta chết rồi, tôi chắc chắn có thể lật ngược thế cờ.
Đáng tiếc, không có “nếu”.
Kiếp trước, lúc tôi bị dân mạng chửi bới, có người nặc danh gửi cho tôi một bức ảnh.
Một căn phòng như kho chứa, dán đầy ảnh tôi lên tường.
Còn có những đồ vật tôi từng “làm mất”: khăn lau khi chơi bóng, bình nước, cây bút, thậm chí là đồ lót cũ, giày rách…
Kèm theo đó là dòng chữ: “Nhà của Trịnh Nguyệt.”
Thì ra cô ta vẫn luôn theo dõi tôi, thậm chí đi ăn trộm, lục rác – là một kẻ bệnh hoạn đúng nghĩa!
Và là loại không màng sống chết.
Việc cô ta xuất hiện ở trạm xe buýt hôm đó hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, mà là dàn dựng.
Gia đình Trịnh Nguyệt trọng nam khinh nữ, định sau khi cô ta tốt nghiệp cấp 3 sẽ gả đi.
Kiếp trước, trước khi chết, cô ta gọi điện cho tôi, nói nếu tôi chịu cưới cô ta, đưa sính lễ một trăm vạn, thì cô ta sẽ lên mạng đính chính mọi chuyện.
Cảm giác của tôi khi đó, như bị chuột ép phải hôn, kinh tởm đến buồn nôn.
Sau đó, cô ta nhảy lầu.
Tôi có ghi âm lại cuộc gọi đó, nhưng chẳng ích gì.
Chỉ một câu “người chết là lớn nhất” đã khiến tôi không thể trở mình.
Nhưng tôi vẫn luôn thắc mắc: sao cô ta biết tôi sẽ đến đó bắt xe buýt?
Tôi chợt nhớ lại, kiếp trước lúc tôi trượt chân ngã chết, trong khoảnh khắc mơ hồ cuối cùng, tôi nhìn thấy Mạc Lệ – cô gái nhà đối diện.
Cô ta là bạn cùng khối, khác lớp với tôi, cũng là hàng xóm mười mấy năm, nhưng hai nhà chưa từng qua lại.
Bố mẹ cô ta là giáo viên trường tư, rất nghiêm khắc với con.
Giờ nào dậy, ăn, học, ngủ… đều có lịch trình cụ thể, lệch phút nào hay không hoàn thành là bị phạt.
Phòng tôi sát vách với cô ta.
Không ít lần tôi nghe bố mẹ cô ta mắng: “Đầu óc heo!” – còn chẳng bằng thằng bán mì cay kế bên.
Bố tôi trước khi mở nhà hàng, từng bán mì cay ở cổng khu, được ủng hộ nên mới mở quán, sau này làm ăn tốt mới chuyển thành lẩu băng chuyền.