Chương 2 - Trái Tim Không Thuộc Về Kẻ Dối Gian

Đến gần mới ngửi được hương hoa, mới biết góc rẽ kia là cây hoa dành dành.

Qua rào sắt, thấy rõ cây nở chi chít những bông hoa trắng tinh, hương thơm mát dịu lan khắp.

Bên trong là một khu vườn nhỏ.

Một ông lão đang tưới hoa, vài chú mèo chó chạy tung tăng.

Dưới mái hiên, có một chiếc camera hình tròn hướng thẳng về phía tôi.

Tôi tháo tai nghe, lớn tiếng gọi: “Bác ơi, hoa dành dành nhà bác thơm quá trời luôn!”

Ông cụ vui vẻ hái hoa tặng tôi, hỏi qua rào sắt: “Cháu là thí sinh thi đại học à?”

Tôi gật đầu: “Vâng ạ, cháu đang trên đường đến điểm thi.”

Ông cười hiền: “Chúc cháu thi tốt, đỗ đạt điểm cao!”

Tôi cúi đầu cảm tạ: “Nhận lời chúc lành của bác ạ!”

Thấy tôi cài hoa hồng trên áo, ông lại cắt thêm vài cành to đẹp hơn, còn hái thêm mấy bông hoa dành dành to bằng cái bát đưa cho tôi.

Thế là thêm mười phút trôi qua.

Cuối cùng, vài cô bác lớn tuổi xách làn đi chợ, tay cầm túi vải bảo vệ môi trường từ đầu ngõ đi tới, rõ ràng là đang hướng về phía trạm xe.

Tôi ôm chục bông hoa dành dành to tướng, thong thả theo sau.

Một cô mặc áo hoa, tóc uốn xoăn như bông ngô ngửi thấy hương hoa, quay đầu hỏi: “Cậu trai trẻ, hoa đâu ra mà thơm vậy?”

Tôi nheo mắt, lúc này mới nhớ ra chưa đeo kính.

Lục trong balô lấy ra đeo vào, đáp: “Bác phía trước tặng đó ạ. Cô cũng thích ạ? Cháu biếu cô luôn!”

Tôi chia cho cô ấy năm bông.

Những cô khác cũng mỗi người được hai bông, tiếp tục cùng nhau đi về phía trạm.

Không ai thấy Trịnh Nguyệt, chỉ thấy bãi cỏ ven trạm có chỗ bị đè sụp, bị biển xe che khuất.

Mọi người chưa phát hiện ra điều gì bất thường.

Tôi hít hà mùi hoa, ung dung đi ở phía sau.

Lúc gần đến trạm thì chiếc xe buýt tôi cần rốt cuộc cũng tới.

Tôi đuổi theo gọi: “Bác tài ơi!”

Tài xế mở cửa bằng một cú rê bánh siêu ngầu, xe vẫn không dừng hẳn.

Tôi lao lên, chọn ghế cạnh cửa sổ bên trái hàng cuối mà ngồi, đeo tai nghe vào lại.

Cửa xe vẫn mở, nhưng không ai lên.

Trên trạm, các bà cô ríu rít bàn chuyện thi cử.

Cửa xe khép lại, tiếp tục lăn bánh.

Mãi đến khi xe rời trạm, một bà cụ tóc bạc trắng mới phát hiện chiếc điện thoại của Trịnh Nguyệt nằm trên đất, cúi xuống nhặt, rồi hoảng hốt hét toáng lên: “A——!”

Sợ đến ngã nhào ra đất, các bà khác luống cuống chạy lại đỡ.

Trịnh Nguyệt ngã trong bãi cỏ, người dính đầy bùn đất, mặt mũi tím bầm.

Còn tôi, vẫn chưa từng ngoái đầu nhìn lại.

Thật ra sau khi trọng sinh, tôi hoàn toàn có thể quay về nhà nhờ bố chở đi, cũng có thể chọn đường khác, hoặc bắt taxi, thậm chí chỉ cần giơ tay vẫy đại xe ngoài đường.

Người dân Giang Thành nổi tiếng nhiệt tình, chỉ cần tôi nói mình là thí sinh thi đại học, ai cũng sẵn sàng đưa tôi đến tận nơi.

Nhưng tôi tại sao phải tránh?

Tại sao tôi phải chạy?

Con đường này là của cô ta chắc?

Tôi muốn chính tại nơi cô ta từng dễ dàng dựng lên tội danh vu khống tôi, nhìn thấy cô ta từng chút, từng chút một rơi vào địa ngục, để tôi lạnh lùng đứng ngoài nhìn!

Tôi muốn để cô ta tuyệt vọng mà ngóng về hướng tôi sẽ đến, mong mãi không thấy!

Tốt nhất là chết luôn.

Nếu không chết, thì phần đời còn lại cô ta cũng sẽ nghĩ mãi: “Giá mà lúc đó mình đi chậm hơn một chút, hoặc rẽ sang lối khác, có lẽ… anh ấy đã đến.”

Hối hận, là việc dành cho kẻ xấu, không phải người tốt.

Đây chính là sát nhân diệt tâm!

3.

Mọi chuyện suôn sẻ, khi tôi đến điểm thi vẫn còn dư 20 phút.

Đây là lần thứ hai tôi thi đại học.

So với lần trước suýt trễ giờ, vừa căng thẳng vừa hú vía, lần này tôi thong thả, bình tĩnh, làm bài đâu vào đấy.

Thi xong, tôi về nhà, ăn cơm, trước khi ngủ trưa có liếc nhìn điện thoại một cái, không thấy tin tức gì về Trịnh Nguyệt.

Tỉnh dậy, bố mẹ tôi đều đang ở nhà.

Mẹ đưa cho tôi chiếc khăn ướt để lau mặt, nói: “Sáng nay có một thí sinh lên cơn đau tim ở trạm xe buýt, đưa vào ICU bệnh viện chỗ mẹ làm, không biết có cứu được không.”

Bố tôi nói: “Bố cũng nghe rồi, tiếc thật, tuổi còn nhỏ quá… Con trai còn thi tiếp, đừng nói mấy chuyện này, lỡ làm nó sợ.”

Bố mẹ tôi hiền lành, vẫn còn đang thương cảm vì cô ta không đi thi được, đâu biết rằng ở kiếp trước, cả nhà tôi bị chính cô ta hại chết.

Cô ta chẳng phải bảo tôi cấp cứu không đúng cách, còn lợi dụng lúc người ta ngất sao?

Giờ chắc cô ta thích kết cục này hơn nhiều.

Chiều đó tôi vẫn đi thi, nhưng không muốn đi xe buýt nữa.

Tôi nhờ bố chở bằng xe điện, vì từng mất đi một lần, nên giờ tôi đặc biệt quý trọng thời gian bên bố mẹ.

Bố tôi tháo cái thùng chở hàng phía sau xuống, lấy khăn lau sạch yên xe, vừa lau vừa cằn nhằn ngọt ngào: “Con giờ còn cao hơn bố, chân cũng chẳng có chỗ để.”

Tôi 18 tuổi, cao 1m92, bố tôi chỉ cao 1m70.

Tôi đã cao hơn ông từ hồi cấp 2 rồi, bây giờ ông mới nhận ra sao?

Tôi ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm, tay đặt nhẹ lên vai ông: “Bố, thi xong mình về quê thăm ông bà nội nhé?”