Chương 4 - Trả giá cho tình yêu
18
Đến bãi đỗ xe, tôi hất mạnh tay khỏi cánh tay rắn rỏi của Nghiêm Húc.
“Đồ lưu manh, buông ra!”
Anh ấy khẽ cười: “Vừa giúp cậu giành được dự án lớn đã trở mặt, qua cầu rút ván?”
Tôi cố chấp: “Nếu cậu muốn làm con lừa, tôi cũng chẳng có gì để nói.”
Nghiêm Húc dựa vào xe.
Đôi chân dài thon gọn, gương mặt khắc sâu từng đường nét càng thêm đẹp trai.
Đáng chết thật, sức hút mê hoặc!
Tôi vô thức sững người vài giây.
Anh nhoẻn miệng cười nhẹ:
“Tôi phải bay ra nước ngoài một chuyến, cậu có thể giúp tôi trông Hạo Hạo một tuần không?”
“Dựa vào đâu?”
Tôi bật ra ngay,
“Đừng tưởng giúp công ty ký được đơn hàng, là có thể chỉ đạo tôi.”
Anh ngừng lại một chút:
“Nhưng, tôi không yên tâm giao Hạo Hạo cho người khác.”
Ánh mắt Nghiêm Húc rất điềm tĩnh.
“Nhìn tôi có buồn cười lắm không?
“Tôi ghét cậu với Quang Tĩnh đến thế, sao có thể trông con của hai người.
“Giao một đứa trẻ cho tôi, chẳng sợ tôi làm gì không tốt sao?”
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình như một người phụ nữ đang ghen tuông mà giận dỗi.
Đã mất hết lý trí ngày thường.
“Thì ra cậu giận vì chuyện này sao?”
Nghiêm Húc kéo dài giọng, đầy ẩn ý.
“Không có!”
Tôi phủ nhận dứt khoát, ngay giây sau, anh khẽ cười:
“Hạo Hạo không phải con của Quang Tĩnh.”
Tôi sững người, trong mắt tràn ngập sự không thể tin nổi.
Nghiêm Húc vừa định nói thêm, thì điện thoại reo.
Một tràng tiếng Anh lưu loát tràn ra từ miệng anh.
Mang theo chút quyến rũ nhỏ khó cưỡng.
Tôi mím chặt môi.
Trước đây, phát âm tiếng Anh của anh được không biết bao nhiêu giáo viên khen ngợi.
Để được nghe giọng nói hay ho này, tôi từng cố ý làm bài nghe thật tệ, quấn lấy anh để học bù.
Nhiều đêm, tôi đã chìm vào giấc ngủ qua những cuộc trò chuyện trên điện thoại với anh.
Năm tháng qua đi, mọi thứ từng xảy ra như một tảng đá chặn ngang ngực tôi.
Tôi nghĩ, nếu chưa từng yêu sâu đậm một người, thì trái tim sẽ không đau đớn đến mức nghẹt thở như thế này, đúng không?
Nhưng tôi tự nhủ với bản thân.
Đừng đắm chìm thêm nữa!
Nhân lúc Nghiêm Húc đi vòng ra phía sau xe tiếp tục cuộc gọi, tôi lái xe rời đi.
19
Chỉ là, tôi không ngờ Nghiêm Húc lại nhẫn tâm đến vậy, anh ta trực tiếp bỏ Hạo Hạo trước cửa nhà tôi.
Nhìn từng đống đồ ăn, đồ dùng, tôi thấy đau đầu, thấy mặt tôi xám xịt, Hạo Hạo nhẹ nhàng mở lời:
“Cô ơi, con rất ngoan và nghe lời, sẽ không làm phiền cô đâu.”
Đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, thật sự tồn tại trên hành tinh này sao?
Hình như có.
Hồi nhỏ, Nghiêm Húc cũng vậy, không hề quấn lấy thầy cô hay ba mẹ để nũng nịu như những đứa trẻ khác.
Tôi thầm chế giễu trong lòng.
Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.
May là nhà có thuê bảo mẫu, để dì ấy chăm sóc mấy ngày cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng, khi tắm, Hạo Hạo đỏ mặt, nhất quyết không để bảo mẫu lại gần.
Cậu nhóc nói rằng con trai cũng cần bảo vệ bản thân.
Thật là một đứa trẻ tinh quái, tôi không nhịn được, nhéo nhẹ lên đôi má xinh xắn của cậu bé:
“Nói linh tinh gì đấy! Tại sao bảo mẫu không được mà cô lại được?”
Hạo Hạo nghiêm túc trả lời:
“Ba đã cho con xem ảnh của cô, con thấy cô không phải là người xa lạ, muốn cô làm mẹ.”
Tim tôi chùng xuống.
Nghiêm Húc không phải kiểu người thích chụp ảnh.
Trước đây, toàn là tôi kéo anh ấy ép chụp những bức ảnh với đủ kiểu dáng ngốc nghếch.
Có lẽ, là vì anh ấy chẳng còn ảnh nào khác, nên buộc phải lấy ảnh chung của chúng tôi để dỗ con vui thôi!
20
Tắm xong, tôi giúp Nghiêm Hạo lau khô cơ thể nhỏ xíu rồi bế cậu bé vào phòng khách.
Cậu bé ôm chặt cổ tôi không buông:
“Cô ơi, kể chuyện cho con nghe được không?”
Câu nói đột ngột khiến tôi có một cảm giác khó chịu khó tả.
Về mặt tình cảm, tôi thật khó lòng chấp nhận mà yêu thương cả con trai của Nghiêm Húc.
Giống như đã từng yêu sâu đậm một người, càng khó tha thứ cho sự phản bội của người ấy.
Dù Nghiêm Hạo không phải con của Quang Tĩnh, tôi vẫn cảm thấy bất mãn trong lòng.
Nhưng lý trí lại nhắc nhở tôi rằng cậu bé không làm gì sai cả.
Nghiêm Hạo chỉ là một đứa trẻ nhỏ, khao khát được người lớn yêu thương.
Hơn nữa, cậu bé có vẻ rất đáng yêu.
Cuối cùng, tôi không kể chuyện cho Nghiêm Hạo nghe trước khi ngủ, tôi không phải là người bao dung như thánh mẫu.
Cũng không có ý định làm mẹ kế, dựa vào gì mà phải đối tốt với con trai của Nghiêm Húc?
Việc không đuổi cậu nhóc gầy trơ xương này ra khỏi nhà là mức độ khoan nhượng cao nhất của tôi rồi.
Phải công nhận, Nghiêm Hạo rất biết nhìn mặt mà cư xử.
Có vẻ như cậu bé nhận ra sự hờ hững của tôi nên không cố gắng lại gần.
Sáng sớm, khi tôi đang xỏ giày ở cửa, Nghiêm Hạo mặc bộ đồ ngủ hình khủng long chạy lại.
Cậu nhóc dặn dò tôi nhớ ăn uống đầy đủ, đừng để bụng đói.
Cậu còn ngoan ngoãn hứa rằng sẽ nghe lời bảo mẫu, không khóc lóc lung tung.
Tôi vội vã rời đi, tự nhủ không được mềm lòng.
Dốc hết tình cảm cho những người không xứng đáng, ngoài hai bàn tay trắng, sẽ chẳng thu được gì.
21
Tôi cố tình về nhà trễ đến hơn tám giờ.
Bảo mẫu nói từ chạng vạng, Nghiêm Hạo cứ chăm chú nhìn ra cửa, ngoan như một chú mèo nhỏ đợi chủ về.
Tôi xoa xoa thái dương, không biết nên phản ứng thế nào.
Nghiêm Hạo rất biết điều, không bám lấy tôi như lúc đầu mới gặp.
Chắc là vì sợ bầu không khí nặng nề quanh tôi, và thái độ không mấy thiện cảm của tôi với Nghiêm Húc!
Thấy tôi ăn cơm, cậu bé lặng lẽ ngồi trên thảm lông chơi xếp hình, thỉnh thoảng len lén nhìn tôi.
Tôi thầm trách trong lòng!
Tại sao Nghiêm Hạo lại là con trai của Nghiêm Húc?
Nếu là con của người khác, chắc tôi đã ôm cậu bé dễ thương này vào lòng, cưng nựng như một chú mèo nhỏ.
Nghĩ đến đống tài liệu cần xem suốt đêm, tôi quyết định xuống lầu uống một ly cà phê nóng.
Nghiêm Hạo ôm chặt con rùa bông, đứng ở cửa, nhìn tôi với ánh mắt đáng thương.
Bảo mẫu cười: “Cậu bé cả ngày không chịu xuống lầu, nói sợ cháu về sẽ không thấy cậu bé.”
Haiz!
Trẻ con ngoan ngoãn không ồn ào thật phiền phức, dễ dàng chiếm lấy sự đồng cảm của người khác.
Mười phút sau, tôi dẫn Nghiêm Hạo đến siêu thị dưới lầu.
“Muốn ăn gì thì chọn đi.”
Nghiêm Hạo bất ngờ ôm chầm lấy tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào người tôi.
“Cô ơi, cô tốt với con quá!”
Tôi khẽ ngẩn người.
Trẻ con thời nay dễ dụ thật, chỉ vài gói đồ ăn vặt là đã có thể thu phục.
Tôi trừng mắt nhìn cậu nhóc.
“Không được dễ dàng nghĩ người khác tốt, lỡ bị ai đó dụ đi chỉ bằng một cây kẹo thì con đừng có mà khóc đấy.”
Nghiêm Hạo nghiêm túc nhìn tôi: “Không đâu! Ba bảo con không được tùy tiện lấy đồ của người khác, nhưng của cô thì được.”
Nghiêm Húc đã dạy cho cậu nhóc mấy cái gì lộn xộn thế này?
Tôi tức đến lật cả mắt.