Chương 2 - Tôi Quay Về Nhân Gian Để Trừng Phạt
4.
Vừa nói ra lời ấy, tôi lại cảm thấy không ổn.
Đối phương chỉ là một đứa trẻ,
Lợi dụng sự ngây thơ lương thiện của một đứa bé như vậy, e là chẳng mấy đạo đức.
Không ngờ nó lại gật đầu.
“Được ạ!”
Nó ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Bà ta cũng bắt nạt mẹ con nữa.”
“Con phải bảo vệ mẹ.”
Đúng là một đứa trẻ ngoan.
Tôi thương yêu xoa đầu nó.
Mụ già này đúng là đi đâu cũng bắt nạt người ta!
Hai chúng tôi theo dõi Trương Tú Chi suốt đường về nhà bà ta.
Khu tập thể cũ kỹ,
Thang máy kêu kẽo kẹt mỗi lần chạy.
Trương Tú Chi không biết có hai hồn ma đang theo sau.
Bà ta bước vào thang máy, ấn nút tầng mười.
Tôi lập tức ấn toàn bộ các tầng.
Nhìn những con số trên bảng điều khiển sáng dần lên,
Trương Tú Chi khựng lại một chút.
Bà ta không nhìn thấy chúng tôi,
Trong thang chỉ có một mình bà.
“Kỳ lạ thật.”
Tôi nghe bà ta lẩm bẩm: “Thang máy lại hỏng à?”
Thang máy chậm rãi leo lên từng tầng.
Bé gái hiểu ý tôi,
Cố ý hú lên mấy tiếng trong thang.
Tiếng hú ấy hóa thành từng cơn gió rít.
Trương Tú Chi nhắm chặt mắt, ép sát người vào cửa,
Tay run run lần tìm chuỗi Phật châu trên cổ tay.
Miệng lẩm nhẩm:
“Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô A Di Đà Phật…”
Chuyến thang máy vốn chỉ mất vài phút,
Vậy mà kéo dài thành hơn mười phút mới lên tới tầng mười.
Trương Tú Chi vội vàng chạy ra ngoài.
Đúng lúc gặp hàng xóm đang dắt chó đi dạo.
Con cún lông vàng nhỏ vừa thấy chúng tôi liền vẫy đuôi lia lịa.
Bé gái chạy lại chỗ nó,
Quay quanh, áp mặt vào mặt nó.
“Lâu quá không gặp nha, Tiểu Kê Mao!”
Con cún cười hớn hở, sủa khẽ mấy tiếng.
Chủ của nó lúng túng kéo dây dắt, nghi hoặc nói:
“Gọi cái gì vậy? Trước mặt có ai đâu.”
Thấy thế, Trương Tú Chi sợ hãi, bước chân vội vàng hơn.
Tôi thì chậm rãi đi sau bà ta.
Trong hành lang vắng,
Tiếng túi nilon trong giỏ rau kêu sột soạt nghe thật chói tai.
Trương Tú Chi rút chìa khóa định mở cửa,
Nhưng tay run đến nỗi không tra nổi vào ổ.
Đúng lúc đó, tôi đưa tay chạm nhẹ vào cổ bà ta.
Lạnh lẽo, mơ hồ, như sương, như gió.
Bà ta rùng mình, quay đầu chạy thẳng xuống lối thoát hiểm.
“Từ Gia Ngọc, đừng tới tìm tao—”
“Không phải tao giết mày—”
“Mày đi tìm con trai tao đi, đừng tìm tao—”
Bà ta cúi đầu, hoảng loạn chạy xuống cầu thang.
Phía sau, bé gái đứng trên chiếu nghỉ,
Thổi vào chiếc túi nilon rơi trên đất.
Những quả táo tàu bà ta vừa mua lăn lông lốc xuống bậc thang.
Trương Tú Chi vô tình trượt chân,
Lăn nhào xuống cầu thang.
Cho đến khi phía dưới vang lên một tiếng “bịch” nặng nề,
Tôi mới bước đến bên bà ta.
Trên trán bà ta rách một đường dài,
Máu chảy đầm đìa.
Hai mắt nhắm nghiền,
Giống như đã ngất đi.
Đôi môi từng chua ngoa, giờ trắng bệch không còn sắc máu.
Thì ra phản kháng lại dễ dàng đến thế.
Vậy mà tôi phải mất hai năm mới học được điều này.
Ở đây bình thường chẳng có ai qua lại,
Trương Tú Chi xem ra khó mà thoát khỏi cái chết.
Hai chúng tôi nhìn nhau, cười lớn.
Cười đến khi khoé mắt ứa ra những giọt nước lạnh băng.
Tôi mới sực tỉnh.
Không đúng.
Giờ tôi sao lại có thể khóc được?
Tôi ngẩng đầu lên,
Phát hiện mình đang được bé gái ôm trong lòng.
Nó vụng về vuốt đầu tôi,
Giống như đang bắt chước cách mẹ nó từng dỗ dành.
Bàn tay nhỏ bé khẽ chạm qua trán và khoé mắt tôi.
Nơi linh hồn giao thoa,
Một cơn gió mỏng và lạnh khẽ thổi qua.
Trong lòng tôi chợt dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Lúc này tôi mới nhớ ra, vẫn chưa biết tên của con bé.
Tôi bế nó lên, khẽ hỏi:
“Phải rồi, con tên là gì thế?”
5.
Nó nghĩ một lát.
“Con… con hình như tên là Thổ Thổ.”
Rồi lại lưỡng lự.
“Cũng có thể là Thiên Thiên.”
Tôi bật cười: Đến cả tên của mình mà con cũng không nhớ à?”
Nó hơi xấu hổ, xoay xoay ngón tay: Tại tai con bị thương.”
“Đôi khi nghe không rõ mẹ nói gì.”
Xử lý xong chuyện Trương Tú Chi, trời đã quá nửa ngày.
Tôi vội đi tìm bạn để đến thăm Tuần Tuần,
Liền dắt nó cùng đi.
Trên phố, hoàng hôn dần buông.
Những đứa trẻ mẫu giáo nắm tay mẹ tung tăng về nhà.
Thổ Thổ hỏi tôi sao lại có nhiều bạn nhỏ như vậy.
Tôi mỉm cười đáp: “Vì tan học mẫu giáo rồi mà.”
Nó nghiêng tai lắng nghe, tò mò hỏi: “Mẫu giáo là gì ạ?”
Thấy nó nghiêm túc, tôi giải thích:
“Là nơi các bé đến học và chơi khi bố mẹ đi làm,
Chờ đến lúc bố mẹ tan làm thì về đón.”
Thấy nó đầy ngưỡng mộ,
Tôi hỏi: “Vậy khi mẹ đi làm, con ở nhà một mình à?”
Nó hơi ngại ngùng: “Dạ phải.”
“Lúc thì con phơi nắng, lúc thì ngủ.”
“Con mơ rất nhiều giấc mơ, tỉnh dậy là mẹ đã về rồi.”
Tôi thở dài, thấy lòng mình nghèn nghẹn.
“Thế khi chờ mẹ, con có thấy cô đơn không?”
Nó không hiểu “cô đơn” là gì,
Nhưng theo cách hiểu của mình, nó lắc đầu.
“Không đâu, nghĩ đến sắp được gặp mẹ,
Là con thấy hạnh phúc lắm.”
Nói đến đây, nó lại tự hào:
“Con rất giỏi chờ mẹ đó.”
“Khi mới quen mẹ, mẹ bảo con là đứa bé dũng cảm nhất.”
“‘Mới quen mẹ?’”
Phần sau của câu hỏi, tôi không nói ra nổi.
Nhưng nó lại nghiêm túc giải thích:
“Con không phải do mẹ sinh ra, con cũng không biết bố mẹ ruột là ai.”
“Khi còn là một bé con, con đã phải lang thang bên ngoài.”
“Họ nói rằng, trước khi gặp được mẹ, phải chịu rất nhiều khổ cực.”
“Con đồng ý rồi.”
Nó đếm trên đầu ngón tay kể:
“Có lúc con ngủ dưới gầm cầu, có khi con ngủ trong công viên.”
“Nhưng con sẽ đi cùng mấy anh chị lớn để tìm đồ ăn.”
Nó còn tự hào lắm:
“Con biết chỗ nào có xúc xích nướng, chỗ nào có đuôi vịt.”
Giọng nói của nó nhỏ dần, như lạc vào trong hồi ức.
“Trước khi gặp mẹ, con đã đi rất xa, rất xa.”
“Sau đó, mẹ đưa con về nhà.”
“Từ đó con không phải dầm mưa hay nhịn đói nữa.”
“Con có mẹ rồi.”
Nhìn gương mặt ngập tràn hạnh phúc của nó,
Tôi không kìm được nói: “Mẹ con đúng là người tốt.”
Nó gật đầu mạnh mẽ.
“Phải, mẹ con là người tốt nhất.”
Rồi lại tò mò hỏi tôi:
“Còn cô, cô quay lại nhân gian để tìm ai?”
Tôi cụp mắt xuống.
“Về nhân gian để tìm bạn thân tính sổ…”
Một lúc sau, nó hỏi: “Cô có con à?”
Tôi giơ tay ra mô tả:
“Ba tuổi rồi.”
Nó gật đầu, tự hào nói:
“Bằng tuổi con đó!”
Tôi nhìn nó cười, không nói gì.
Thực ra, con tôi không phải là người.
Từ Tuần Tuần là một con chó nhỏ.
Một con chó nhỏ lang thang.
6.
Tôi nhặt được Tuần Tuần ở chợ.
Hôm đó, tôi đang vội về nấu cơm cho Trương Vĩnh Chí.
Khi đi ngang qua quầy thịt,
Nghe thấy hai người đàn ông nói với nhau đầy vẻ bỡn cợt.
“Chắc mới năm, sáu tháng, đem về nuôi tới Tết là vừa để thịt.”
“Giống chó ta này nhỏ thì ăn khỏe lắm, tốn khối tiền đấy!”
“Sợ gì, cho ăn cơm thừa canh cặn là sống thôi.”
Trước mặt họ là một con chó nhỏ lông vàng trắng, đang ngoáy đuôi.
Có vẻ nó đã đói lâu lắm rồi,
Đang cắm đầu ăn ngấu nghiến nửa cái cổ vịt rơi trên đất.
Đuôi nó vẫy liên tục như cánh quạt.
Chó con rất dễ bị lừa,
Chỉ cần cho nó ăn chút gì ngon là nó tưởng ai cũng tốt.
Không hề biết hai cặp mắt phía sau đang chăm chăm nhìn mình.
Bộ lông của nó mềm mịn,
Đôi mắt ươn ướt như hai hạt nho,
Trên tai còn có một vết đốm xám đen rõ rệt,
Như vệt mực lan trên giấy.
Thấy hai người kia túm cổ nó xách lên,
Chuẩn bị nhốt vào lồng sắt,
Tôi vội hét lớn: “Làm gì vậy! Đây là chó của tôi!”
Hai người kia nhìn nhau, cau mày: “Chó của cô? Đây rõ ràng là chó hoang.”
“Còn ăn mất nửa cái cổ vịt của tôi nữa!”
Tôi rút năm mươi tệ nhét vào tay họ.
“Được rồi, coi như trả tiền cổ vịt.”
Nhân lúc họ chưa kịp phản ứng, tôi giật con chó bỏ chạy.
Nó nằm gọn trong vòng tay tôi, ngước mắt nhìn quanh tò mò.
Mãi đến khi tôi thở hổn hển,
Nó mới ló đầu ra,
Khẽ liếm lòng bàn tay tôi.
Dường như nó hiểu, tôi đến để cứu nó.
Và như thế, vào mùa đông năm ấy, tôi có một đứa con.
Tôi đặt tên nó là Tuần Tuần.
Bác sĩ bảo nó rất khỏe mạnh,
Khi lang thang cũng biết tự chăm sóc bản thân.
Tuần Tuần rất ngoan,
Không kén ăn, không sủa bậy,
Chưa từng đi bậy trong nhà.
Dù muốn đi vệ sinh cũng luôn cố chờ tôi dẫn ra ngoài.
Mỗi lần dắt đi dạo, hàng xóm đều khen:
“Tuần Tuần ngoan quá!”
Nó càng thêm kiêu hãnh,
Ngẩng cao đầu, đuôi vẫy như cánh quạt.
Có thể nói, Tuần Tuần chưa từng khiến tôi phải lo lắng.
Lần duy nhất nó cắn người,
Là khi tôi bị đánh.
Trương Vĩnh Chí say rượu về, thấy tôi đang cho Tuần Tuần ăn,
Không nói không rằng đá bay bát thức ăn.
Tôi không nhịn được cãi lại vài câu,
Nhưng đổi lại là trận đòn tàn nhẫn.
“Hai năm rồi mà còn chưa có con!”
“Còn bênh con chó với tao nữa hả?”
Nắm đấm hắn giáng thẳng xuống đầu tôi.
Tôi và hắn giằng co.
Tuần Tuần bên cạnh lo lắng sủa vang,
Rồi lao lên cắn vào chân hắn.
Trương Vĩnh Chí đau quá buông tay,
Chộp lấy gạt tàn thuốc trên bàn ném mạnh về phía Tuần Tuần.
Thuỷ tinh vỡ tan, mảnh vụn bắn khắp nơi.
Tôi nhào tới ngăn lại, cũng bị hắn đá một cú.
Hắn như vẫn chưa hả giận, còn đập thêm mấy cái.
Ngay tức thì, đầu Tuần Tuần be bét máu.
Nó rên rỉ đau đớn,
Nhưng vẫn cố lao tới che chắn cho tôi.
Đêm hôm đó, tôi mang khuôn mặt bầm dập đến bệnh viện,
Ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật canh nó.
Nó còn nhỏ xíu, mới hai tuổi thôi,
Vậy mà đã biết bảo vệ mẹ.
Tuần Tuần nằm im trên bàn mổ,
Không khóc, không kêu,
Rõ ràng đã mệt lắm rồi, vẫn cố mở mắt nhìn tôi.
Tôi ngồi ngoài phòng mổ, nước mắt chảy không ngừng.
Chưa từng tin vào thần Phật,
Nhưng đêm đó tôi cầu khấn hết thảy,
Nam mô A Di Đà Phật, Quán Thế Âm Bồ Tát, xin hãy cứu nó.
May mắn thay, ca phẫu thuật rất thuận lợi, Tuần Tuần thoát chết.
Chỉ là từ ngày đó,
Mắt nó để lại di chứng.
Mỗi lần đổi mùa là lại chảy mủ.
Sau này mỗi khi nhớ đến chuyện đó,
Tôi đều day dứt khôn nguôi.
Là tôi đã không bảo vệ được nó.
Tôi và Thổ Thổ chia tay ở ngã tư đường.
Tôi vội đi tìm Tuần Tuần, nó thì đi tìm mẹ.
Tôi hỏi: “Con có tìm được đường không?”
Hướng nó đi sẽ ngang qua căn nhà tôi từng sống với Trương Vĩnh Chí.
Tôi vẫn nhớ rõ khu đó,
Nhưng giờ nó vừa mù vừa lãng tai, làm sao tìm được đường?
Thổ Thổ rướn tai nghe một hồi,
Rồi trấn an tôi: “Mũi con thính lắm, yên tâm đi.”
Nó vẫy tay với tôi: “Cô cũng mau đi gặp bé cưng của mình đi.”
“Trễ nữa là không kịp đâu!”