Chương 11 - Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Trước Ngày Cưới

 

61.  

Bụng đã to lên, tôi ngủ không yên nhưng lại rất ngay ngắn.  

Anh ấy thì lại tận hưởng không gian ngủ rộng thênh thang, ngày nào cũng vừa nằm xuống là ngủ ngay.  

Tôi không phục, liền chọc anh dậy để nói chuyện cùng.  

Anh ấy chống tay vào đầu, mắt lờ đờ hỏi tôi: “Hay là mình nghĩ tên cho con đi?” [Ban ngày anh nghĩ được một cái hay lắm rồi.] 

Tôi qua loa: “Em chưa nghĩ ra, anh nói trước đi.”  

Anh ấy làm bộ như dễ dàng nghĩ ra: “Tốt nhất là tên nên ẩn chứa cả tên hai ta mà vẫn có chiều sâu. Nếu là con gái thì chắc chắn là ngọc ngà châu báu của nhà mình, anh thấy đặt là Bùi Nghi Diệp. Do Bùi Du Cường và Lý Hi Diệp sinh ra, nghe có văn vẻ không, thấy anh đỉnh nóc kịch trần không?”  

Tôi: “Ừ, ‘bù một đêm’. Đúng là cái tên hay để từ bỏ cờ bạc đấy. Bù thêm một ván nữa có được không?”  

Anh ấy cười gượng hai tiếng: “Không, không được, anh anh nghĩ lại đã.” [May quá chưa nói tên con trai.] 

Tôi tò mò hỏi: “Con gái là ngọc ngà châu báu, thế con trai thì sao?”  

Anh ấy: “Anh chưa nghĩ ra.” [Con trai mình lớn lên chắc đẹp trai lắm.]

Tôi theo logic của anh ấy mà ngẫm, trời ơi, con trai còn thảm hơn, ‘bù một đời!’

 

Giải thích:

Bùi Nghi Diệp: (cành vàng lá ngọc), đồng âm với 赔一夜 (bù một đêm), nghĩa là mất trắng, thua trắng nguyên đêm, nên chị vợ mới khịa chuyện cờ bạc.

Nếu đặt theo logic đó, thì tên con trai sẽ có âm tương tự như "赔一生" (bù một đời), nghĩa là "thua cả đời" hoặc "hy sinh cả đời".

 

62.  

Sáng sớm chồng quỳ xuống buộc dây giày cho tôi,  

Tôi thấy vui vui, dùng tay vờn lên đầu anh, mấy sợi tóc vụn rơi xuống sàn gạch.  

Tôi nói: “Xong rồi, anh sắp hói đấy, đỉnh đầu loáng cả rồi.”  

Anh ấy rất nghiêm túc chỉnh lại tôi: “Tôi không sợ. Đó là hào quang của trí tuệ.” [Lọ thuốc mọc tóc chưa trả lại được, phải lo sớm thôi.]  

 

63.  

Dạo gần đây, sau giờ làm tôi về nhà đọc sách bù kiến thức nuôi dạy con cái,  

Thường đọc đến khi tắt đèn đi ngủ.  

Có hôm, anh ấy cố chen đầu vào giữa tôi và quyển sách,  

Nói: “Cuốn sách này trông khô khan thật nhỉ?”  

Anh ấy vừa tắm xong, đầu giống như một con nhím biển ướt nhẹp, vừa ẩm vừa cản mắt tôi.  

Tôi dịch sách sang một bên, ứng phó: “Cũng thú vị mà.”  

Anh không nói gì, trong lòng thầm trách [Mấy ngày nay rồi mà vợ chẳng nhìn mình lấy một lần.]

Tôi lật sang trang tiếp theo, dựa đầu vào vai anh nói:  

“Mắt mỏi rồi, anh xem giúp em rồi kể lại nhé.”  

Anh ấy: “Được thôi!” [la la la]  

 

64.  

Từ sau thất bại lần trước, anh vò đầu bứt tai mãi mà vẫn chưa nghĩ ra cái tên ưng ý.  

Anh ấy than thở với tôi: “Vợ ơi, sao bố mẹ mình không có nhiều học thức mà đặt tên cho hai đứa mình hay thế nhỉ.”  

Tôi không để tâm lắm: “Nghe đậm phong cách Hồng Kông Đài Loan, may mà ý nghĩa lại đơn giản. Bố em đặt theo dương lịch đầu năm, trùng hợp thôi.”  

Anh ấy: “Lý Hi Nghi có ý nghĩa gì vậy?”  

Tôi đang bận mua sắm online, không nghe kỹ lòng anh.  

Bèn nói bừa: “Hy vọng nhà họ Lý vạn sự như ý. Còn anh? Tên anh cũng khá giống phong cách Hồng Kông đấy.”  

Anh ấy lặng lẽ quay đi: “Tên anh á? Anh chưa hỏi bao giờ.” [Không thể để cô ấy biết tên mình đặt theo quảng cáo lớp học thêm được.]  

Tôi hồi tưởng lại tờ rơi quảng cáo lớp học thêm lúc đó, Bùi Du Cường... chẳng lẽ là... bồi dưỡng mạnh mẽ.