Chương 10 - Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Trước Ngày Cưới

 

56.  

Bác sĩ nghiêm khắc mắng anh ấy: “Anh ăn uống thì khỏe mạnh cường tráng, còn vợ anh bị suy dinh dưỡng anh không biết à?”  

Tôi lập tức co rúm lại, ngồi thu lu trên ghế, cùng bác sĩ đứng về một phe nhìn anh ấy, phủi sạch trách nhiệm.  

Anh ấy: “Lỗi của tôi, dạo này bận quá không để ý.”  

[Suốt ngày chạy theo ép ăn mà không chịu ăn, lúc này thì diễn sâu. Cứ làm tiếp tôi sẽ mách mọi người là em chỉ ăn vặt, chẳng chịu ăn cơm.]  

Tôi lập tức quay lại nói với bác sĩ: “Không phải lỗi của anh ấy đâu ạ, dạo này con không muốn ăn gì cả.”  

Bác sĩ: “Không muốn ăn cũng phải ăn, cô mang thai rồi.”  

Tôi chết sững.  

Anh ấy phấn khích: “Thật không?” [Anh hùng của các anh hùng!]  

 

57.  

Nhờ phúc của em họ mà mẹ tôi và mẹ chồng tôi đã biết tin tôi mang thai ngay trong đêm.  

Sáng hôm sau tôi mở mắt ra, hai bà mẹ đã giao đấu qua mấy hiệp với các bí kíp dưỡng thai khác nhau.  

Anh ấy ngồi trên ghế thấp vừa ăn quẩy vừa xem.  

Tôi vừa đưa tay ra, anh ấy như bị bỏng, vội nhét nốt đoạn quẩy cuối cùng vào miệng.  

Tôi rất muốn tát anh ấy một cái,  

Anh ấy phồng má nhìn tôi tội nghiệp.  

[Mẹ hai bên bảo quẩy anh mua có phèn chua, bảo anh ăn cho hết.]  

 

58.  

Phụ nữ mang thai phải đến bệnh viện làm hồ sơ quản lý thai sản.  

Cả hai bà mẹ đều đòi đi theo, mà ghế sau xe chỉ ngồi được ba người, ghế trước chỉ ngồi được một người.  

Ba người ai cũng nhường nhau, muốn người khác ngồi ghế trước.  

Thấy tài xế chuyên chở có vẻ sốt ruột, tôi mở cửa ghế trước ngồi luôn: “Thôi không cần nhường nữa, để con ngồi trước.”  

Xe vừa qua ngã tư, anh ấy lẩm bẩm: [Sao lại ngồi trước, mình muốn ngồi cùng vợ cơ mà.]

 

59.  

Một tháng sau, anh ấy đưa tôi đi siêu âm.  

Mấy hình ảnh đó ngoài bác sĩ chuyên môn ra, người bình thường nhìn chẳng hiểu gì.  

Vậy mà anh ấy đứng cạnh múa tay chỉ trỏ, thích thú:  

“Vợ ơi em nhìn kìa, kia là cái đầu, kia là tay phải không? Đầu to là thông minh đấy!”  

Bác sĩ thực tập siêu âm chịu không nổi nữa, nói: “Mới ba mươi tám ngày thôi, chỉ mới nhìn thấy phôi thai, chưa có hình hài gì đâu.”  

Tôi: “Anh im lặng một lúc đi!”  

Anh ấy: “Ừm.” [Người đâu, trẫm đang đùa cho hoàng hậu trẫm vui mà lại chen ngang, kéo tên lang băm lày xún trém.] 

 

60.  

Một hôm tan làm, anh ấy mang về một đống đồ lỉnh kỉnh.  

Tôi hỏi đây là tình yêu thương từ bà mẹ nào.  

Anh ấy hừ lạnh: “Đây là sự sủng ái dành cho Trẫm.”  

Tôi lười không diễn với anh ấy, liền bắt tay tháo bao bì, càng tháo càng thấy kỳ quặc.  

Ban đầu là bình sữa, giày trẻ con, sau đó còn có cả sách thiếu nhi cho bé bảy tám tuổi.  

Cuối cùng là một cái gói khá nặng, mở ra hóa ra là một chiếc bình cứu hỏa!  

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy.  

Anh ấy: “Sao thế? Cái này cũng đang giảm giá mà.”  

Tôi: “Anh còn mua bừa nữa em sẽ bẻ gãy tay anh đó!”  

Anh ấy giữ dáng vẻ lạnh lùng không nói gì. [Cái búa cứu nạn của mình vẫn chưa đến. Nếu có hỏa hoạn mình có thể dùng chúng để bảo vệ cô ấy. Cô ấy chẳng hiểu gì cả.]

 

*Búa cứu nạn trên mấy cái xe bus xe đò đó mọi người, dùng để gõ vào cửa kính thoát hiểm.