Chương 43 - Tôi Dự Định Sẽ Kết Hôn

Có chiếc lò xe ngay từ lúc sinh ra đã bị kìm sắt kẹp lại, trực tiếp bị kéo thành một sợi dây kẽm.

Đề tài này rất nặng nề, nói thật thì tôi vô cùng không thích nghe Dương Tiếu nhắc tới nó. Nó sẽ khiến tôi nhớ đến rất nhiều chuyện không vui, chuyện đau buồn và cả chuyện khiến tôi sợ hãi.

Cho nên tôi và Dương Tiếu bình an vô sự đến tận khi mười tám tuổi trôi qua.

Có một ngày tôi nhào vào lòng anh, rướn người ghé vào tai anh thì thầm: “Anh trai ơi, em thật sự không nhỏ, anh kiểm tra đi là biết.”

Khuôn mặt anh đỏ đến tận mang tai, đôi tay đặt lên thắt lưng của tôi: “Anh nói trước đấy nhé, anh không có kinh nghiệm đâu, em đừng chê cười anh.”

Tôi nói: “Em cũng không có kinh nghiệm, chúng ta cùng nhau học tập, cùng nhau nghiên cứu thảo luận đi.”

Có lẽ do sau này nghiên cứu thảo luận quá kịch liệt, lúc tôi đề nghị mua một cái DVD về nhà để xem phim thì anh đã lập tức phản đối: “Con nít con nôi xem cái gì mà xem, đợi em hai mươi tuổi rồi tính tiếp.”

Anh nói: “Em nhìn anh là được rồi, anh còn chưa đủ cho em xem à?”

Tôi bất mãn trả lời: “Em có nói xem phim hành động đâu, mua về xem mấy phim chiếu rạp bình thường cũng được mà.”

“Không được, anh mà không có nhà là em sẽ xem lén cho coi.”

“Em không xem lén đâu.”

“Em sẽ, lúc bán đĩa em cũng bảo người ta về nhà xem lén còn gì.”

“Em lớn rồi!”

“Mới thành niên, đợi thêm hai năm nữa rồi nói.”

“Tại sao phải đợi, em không phục!”

“Xem mấy cái đó chỉ tổ hại em thôi.”

Vẻ mặt Dương Tiếu đầy u oán, đỡ eo mắng một câu: “Mẹ nó, còn hại cả anh nữa!”

Vừa lấy được lại đĩa CD từ chỗ Nghiêm Tự, tôi định bụng đi về nhà luôn. Ai ngờ trợ lý Cathy của anh lại mang hai ly cà phê vừa mới pha vào. Trên bàn tiếp khách có một đĩa trái cây và mấy món bánh ngọt, nhìn trông rất ngon miệng.

Nghiêm Tự cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, vô cùng tự nhiên dẫn tôi đến chỗ ghế sô pha tiếp khách, ra hiệu để tôi ngồi xuống.

Tôi cũng ngại từ chối, còn nghĩ là chắc anh ta có lời gì muốn tôi chuyển lại với sếp Cù. Kết quả vừa ngồi xuống thì điện thoại của anh ta đã vang lên, anh ta đi qua một bên nghe điện thoại.

Cuộc điện thoại này kéo dài rất lâu, giọng nói của anh ta nghe hơi lạnh lùng và có chút mỏi mệt, đoạn sau còn có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Tôi cũng đã phải đợi rất lâu, chỉ đành cầm ly cà phê Cathy đưa cho tôi lên uống thử một ngụm, khi nãy chị ấy nói có cho thêm sữa và đường vào vì sợ tôi uống không quen.