Chương 42 - Tôi Dự Định Sẽ Kết Hôn

“Không cần đâu sếp Nghiêm, không cần ạ. Tôi đến đây để giao đồ.”

Tôi liên tục xua tay, sau đó lại nói: “Tiện thể tới lấy đĩa CD của tôi luôn.”

Anh ta đặt cây cơ xuống rồi đi về phía bàn làm việc, lấy đồ mà tôi cần từ trong ngăn kéo ra.

Lúc giơ tay nhận đồ tôi có nhìn thoáng qua mặt đĩa, quả nhiên là phim hành động.

Cũng may còn chưa bị bóc ra, vẫn còn bán được.

Tôi bỏ nó vào trong túi xách, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Tự đang nhìn tôi, anh ta buồn cười hỏi: “Em có biết đó là cái gì không?”

“Tôi biết chứ.”

“Xem rồi sao?”

“Chưa có xem.”

Tôi thành thật lắc đầu: “Bạn trai tôi không cho tôi xem, anh ấy nói bóc ra xem thì sẽ không bán được nữa.”

Đương nhiên nguyên văn Dương Tiếu nói không chỉ có như thế, anh nói phim này không hay, em còn nhỏ, đợi em hai mươi tuổi rồi tính tiếp.

Không thể không nói, Dương Tiếu là một người vô cùng ngây thơ.

Anh nằm trên một giường với tôi suốt cả năm trời nhưng quả thật anh không hề làm bất cứ chuyện gì.

Khi đó tôi cực kỳ bất mãn, cứ có cơ hội là lại bò lên người anh, anh nắm lấy cổ tay của tôi, lần nào cũng nghiến răng nghiến lợi: “Em thành thật tí xem nào, em còn quá nhỏ, còn là vị thành niên kia kìa.”

Tôi lầm bầm: “Anh giả vờ cái gì, ở chỗ mình con gái mười bảy tuổi đã lấy chồng sinh con rồi cơ mà.”

Vẻ mặt của Dương Tiếu hơi trầm xuống, anh vỗ đầu tôi rồi nói: “Thúy Thúy, em biết mà, chuyện đó không tốt đẹp gì, bọn họ cũng chẳng có cách nào khác mà thôi.”

Tâm trạng vốn đang rất vui vẻ của tôi đột nhiên lại bị anh làm cho suy sụp, tôi vẫn nói thầm: “Cũng có người thật sự hạnh phúc mà anh.”

“Đó là vì bọn họ chưa từng được nhìn thấy thế giới bên ngoài. Nếu có cơ hội đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới thì bọn họ sẽ không cam lòng bị nhốt ở cái nơi như vậy rồi cứ thế mà lấy chồng sinh con đâu.”

Tôi ôm eo Dương Tiếu, rúc vào trong lòng anh im lặng không nói gì.

Đúng vậy, nào có ai cam tâm sống những ngày tháng như thế. Chỉ là tôi và Dương Tiếu may mắn hơn những người khác, có thể trốn ra ngoài được mà thôi.

Bởi vì cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể trốn đi.

Có những chiếc lò xo bị đè ép đến nỗi hoàn toàn báo hỏng, có chiếc lò xo sắp bị đè đến đáy lại đột nhiên được gỡ một phần gánh nặng xuống, khiến nó có một cơ hội để thở dốc rồi sau đó lại tiếp tục bị đè xuống thấp hơn, cứ thế mà vòng đi vòng lại.