Chương 28 - Tôi Dự Định Sẽ Kết Hôn

Dù như vậy rồi nhưng cha mẹ tôi vẫn không chịu mở cửa.

Cuối cùng vẫn là Dương Tiếu ngồi ở nhà nghe thấy tiếng kêu của tôi, không thèm để ý đến sự ngăn cản của ông cụ Dương, khăng khăng chạy đến đạp cửa nhà tôi ra.

Lúc mà tôi đầu bù tóc rối lao vào lòng anh, lại chỉ nhìn thấy cha mẹ tôi sốt ruột chạy đến đỡ đống thịt kia lên, cuống cuồng hỏi cậu ta rằng: “Đã vào chưa?”

Đã vào chưa?

Đã vào chưa!

Tôi không dám tin mà nhìn chằm chằm vào bọn họ, sau đó rúc trong lòng Dương Tiếu vừa khóc lại vừa cười, dường như đã phát điên lên rồi.

Dương Tiếu mười tám tuổi ôm tôi, giọng nói cũng hơi run rẩy, đôi mắt nhìn về phía bọn họ lại đỏ ngầu đến phát sợ: “Đừng sợ, chúng ta đi báo cảnh sát rồi kiện bọn họ…”

Không hổ là người vừa bước ra từ trại cải tạo, anh cũng đã bắt đầu hiểu biết pháp luật.

Nhưng là báo cảnh sát như thế nào cơ? Có giúp được gì sao?

Kẻ khơi mào là cha mẹ tôi, bị cáo cũng không thể nề hà.

Ha ha ha, quả thật là quá buồn cười, đây thật sự là chuyện buồn cười nhất mà tôi đã được nghe trong đời này.

Dương Tiếu bị cha mẹ tôi đuổi ra ngoài, bọn họ chỉ vào mặt anh rồi mắng nhiếc chửi rủa, nói mày là tội phạm g i ế t n g ư ờ i, sau này đừng có mà bén mảng đến nhà chúng tao.

Tôi nhìn thấy anh đứng trong sân mãi không chịu đi, cứ nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt bướng bỉnh. Và cũng nhìn thấy cha tôi động thủ đánh anh, xô đẩy anh ra khỏi cửa nhà.

Tôi điên cuồng xông ra, ôm chặt chân của cha tôi gào thét: “Anh ấy không phải là tội phạm     g i ế t n g ư ờ i! Em trai của ông mới là tội phạm g i ế t n g ư ờ i! Em trai ông h i ế p d â m g i ế t n g ư ờ i, ông ta nên bị xử bắn! Ông bao che cho ông ta, ông cũng nên bị xử bắn!!”

Cha tôi hung hăng cho tôi một bạt tai.

Đêm hôm đó tôi bị bọn họ nhốt vào phòng. Xuyên qua khe cửa, tôi nhìn thấy căn phòng nằm ở phía tây của bọn họ mãi đến đêm khuya mới tắt đèn.

Bọn họ lại đang bàn bạc cái gì? Lại là kế sách gì nữa đây?

Ở cái nơi ăn thịt người này, tội phạm h i ế p      d âm, tội phạm g i ế t n g ư ờ i, tội phạm buôn người, côn đồ lưu manh, kẻ điên gã ngốc…Ai ai cũng là những con quỷ dữ tợn.

Tôi lấy một chiếc túi nilon từ trong ngăn kéo ra, trùm nó vào đầu mình rồi siết chặt lại. Khi tôi vừa cảm giác được cơn ngạt thở kéo đến thì khóa cửa bên ngoài bị người khác cạy ra.