Chương 24 - Tôi Dự Định Sẽ Kết Hôn
Trong thư miêu tả về trường đại học và khát khao đối với tương lai đã khiến chúng tôi vô cùng xúc động.
Chị Dương Hoan nói, Thúy Thúy, em phải học cho giỏi, sau này thi lên đại học rồi cũng có thể bay ra ngoài giống như Nhạn Tử, sẽ có một cuộc đời rộng lớn hơn.
Tôi nói, em có thể làm được sao? Cha mẹ em chỉ cho em học hết cấp hai thôi.
Chị Dương Hoan suy nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Nếu em có thể thi được vào top ba toàn huyện thì sẽ được miễn toàn bộ học phí. Đến lúc đó nhà trường nhất định sẽ khuyên cha mẹ em để em tiếp tục đi học, vậy là có hy vọng rồi.”
“Top ba cả huyện khó quá, ở trong lớp em mới đứng thứ tư thôi à.”
“Đừng nản, bây giờ em cố gắng thì vẫn còn cơ hội mà.”
“Nói thì dễ chứ làm thì còn khó hơn bay lên trời nữa.”
“Thần Châu số 5 vừa mới cất cánh bay vào vũ trụ mà giờ em còn ở đây kêu la khó lên trời?”
“Em đâu có phải Thần Châu số 5, trên mông cũng không gắn hai ngọn lửa như thế.”
“Thành tích của Dương Tiếu không tệ, em không hiểu chỗ nào thì cứ tới hỏi nó.”
“Hừ, anh ấy sẽ không phản ứng em đâu, anh ấy phiền em nhất luôn ấy!”
“Ai bảo em thế, hôm trước chị với nó mua hạt dưa ở chợ, Dương Tiếu còn nói mua thêm ít vị sốt gà, em thích ăn cái đó.”
“Không thể nào! Chị lừa em!”
“Thật mà, nó nói đấy.”
“Chị nói lại em nghe lúc đấy anh ấy nói thế nào.”
“….”
“Chị nói đi!”
“Nó nói mua ít vị cức gà về, có người thích ăn cức…”
Tóm lại là đêm hôm đó cả tôi và chị Dương Hoan đều mất ngủ.
Trong đầu hai chúng tôi đều đang tưởng tượng về thành phố lớn trên tấm bưu thiếp ấy, những tòa cao ốc ở phía bên kia bờ sông cao lớn như vậy, ánh đèn rực rỡ như thế. Không biết liệu đời này chúng tôi có cơ hội đến ngắm nhìn một lần hay không.
Chị Dương Hoan nói chị ấy thì chắc chắn là không có cơ hội rồi, chị ấy đã được người quen giới thiệu cho một anh chàng làm thợ sửa xe, tính cách anh chàng này cũng được lắm, hai người đang trong quá trình tìm hiểu lẫn nhau.
Nếu không có gì bất ngờ thì sang năm chị ấy sẽ kết hôn.
Tôi và Dương Tiếu đều đã gặp anh chàng kia, lúc đi xem phim ở rạp chiếu ngoài trời anh ta cũng tới nói chuyện với chị Dương Hoan và gặp gỡ chào hỏi với chúng tôi.
Anh ta mặc bộ quần áo của thợ sửa xe đã hơi cũ, mặt mày thanh tú, trông có vẻ như là một anh chàng khá nhút nhát.
Thời gian cứ thế qua đi, ngày nào cũng hệt như gà bay chó sủa.