Chương 23 - Tôi Dự Định Sẽ Kết Hôn
Bọn họ kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, phải tiêu hết vào người em trai thì mới coi là không bị lỗ.
Nếu thành tích học tập của em trai tốt thì có thể tiếp tục học lên, thành tích không tốt thì tương lai vào trường dạy nghề học. Bọn họ sẽ lo lắng che chở cho nó, phụ trách với nó đến cùng.
Cha mẹ tôi cũng bất công như rất nhiều đôi cha mẹ khác, sẽ đánh mắng tôi vì nó, khiến tôi chịu đựng vô số tủi thân.
Lòng tôi cũng từng có bất mãn và oán hận. Nhưng mỗi lần nhìn bọn họ cầm bánh bao dưa muối đi tới xưởng sản xuất thức ăn chăn nuôi gia súc, phải làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ thì rốt cuộc lại mau chóng cho qua.
Thôi bỏ đi, bỏ đi.
Thương yêu em trai hơn là chuyện quá bình thường mà, gia đình nào mà chẳng như thế. Chúng tôi bị tẩy não từ ngày còn bé, bất tri bất giác đã thừa nhận quy tắc kia từ lâu.
Quy tắc đó chính là đàn ông con trai đội trời đạp đất, tôi phải tự nguyện trở thành bàn đạp của em trai. Đồng tâm hiệp lực với cha mẹ, cùng nhau nâng đỡ nó lên thật cao. Cho dù sau này kết hôn rồi cũng phải trở thành chất dinh dưỡng mà nó có thể tùy thời hấp thu, nó là hy vọng của nhà chúng tôi, gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường.
Hơn nữa nó còn là chỗ dựa bên nhà mẹ đẻ để sau này tôi không bị nhà chồng xem thường.
C h ế t tiệt! Mặc dù lúc đó trong lòng tôi có bất mãn, có oán hận nhưng sâu bên trong suy nghĩ cũng đã thừa nhận cách nói này rồi.
Ngày mới mười ba tuổi đầu óc của tôi đã bị tẩy rửa hoàn toàn như thế đấy.
Có lẽ lần đầu tiên tôi sinh ra suy nghĩ phản kháng là vào đêm mà chúng tôi xem hết bộ phim ở rạp chiếu ngoài trời, tôi ngủ lại ở nhà Dương Tiếu, nằm chung một giường với chị Dương Hoan.
Chị Dương Hoan biết thành tích học tập của tôi rất tốt nên chị ấy đã cho tôi xem một bức thư. Đó là thư mà người bạn tên Nhạn Tử từng ngồi cùng bàn hồi cấp hai với chị ấy gửi về.
Nhạn Tử là cô gái duy nhất ở vùng lân cận thôn làng của tôi có thể thi lên đại học.
Không những là thành tích học tập của cô ấy rất tốt mà vận may cũng không hề kém tí nào. Lúc vừa sinh ra cô ấy đã bị cha mẹ đưa cho cô của mình, cô của cô ấy thương yêu cô ấy như con ruột, trong nhà cũng có tiền nên luôn chu cấp đầy đủ cho cô ấy đi học.
Sau khi lên đại học cô ấy viết cho chị Dương Hoan một bức thư, trong thư có một tấm bưu thiếp, là quang cảnh dòng sông ở thành phố lớn, bên kia bờ có những tòa cao ốc rực rỡ ánh đèn.