Chương 7 - Tình yêu tầm thường

Lần cuối cùng tôi nhận được điện thoại Cố Thiếu Hành là trước khi tôi kết hôn.

Tôi và chồng sắp cưới tam quan hòa hợp, ôn tồn lễ độ, bên nhau làm bạn, là một đôi duyên trời tác hợp được mọi người hâm mộ.

Cố Thiếu Hành bên kia đầu dây điện thoại chúc mừng tôi.

Tôi thoải mái đáp lại lời cảm ơn.

Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh vẫn luôn muốn làm rõ, Tuế Nhiên, lúc trước em đồng ý ở bên anh đó là xúc động nhất thời, hay là em cũng từng… em cũng từng thích anh?”

Tôi thở dài, hình như tôi thường xuyên thở dài vì anh: “Tôi là một người có mục tiêu rõ ràng, Cố Thiếu Hành, tôi chưa bao giờ lãng phí thời gian vì những việc không có kết quả, cũng không vì cảm động mà đồng ý ở bên ai đó.

Tôi hiểu anh, trước khi chúng ta đến với nhau tôi cũng biết chúng ta không phải là người chung đường. Nhưng khi đó, tôi vẫn muốn xem chúng ta có thể đi cùng nhau bao xa. Đừng hỏi lại tôi có thích anh không, biết rõ không thể mà vẫn làm là sự tôn trọng lớn nhất mà tôi dành cho anh.”

Làm sao chưa từng động lòng chứ? Khi anh không ngại dơ bẩn giúp tôi khuân thùng cá, khi anh dịu dàng nhìn tôi dưới ánh trăng, khi nhìn thấy anh như chiến binh từ trời rơi xuống giúp đỡ tôi lúc tôi được đào từ đống đổ nát ra ngoài…

Chỉ là anh không học được cách chuyên tâm, mà tôi thì lại quá tỉnh táo, cho nên con đường này đã định là phải bỏ lỡ giữa chừng.

Tôi với anh như một câu hỏi bổ sung mà tôi biết chắc rằng câu hỏi chính đã sai, nhưng tôi vẫn cố gắng thử tìm câu đáp án đúng cho đề bài gốc sai lầm kia.

Tôi đã nỗ lực, cho nên tôi có thể phóng khoáng cầm lên được thì buông xuống được.

Giọng anh bên đầu dây bên kia trầm xuống, “Là anh bỏ lỡ phải không?”

Tôi không đáp, giọng anh lại cố gắng mang ý cười, anh nói: “Vậy câu cuối cùng, chúc em hạnh phúc, Tuế Niên, chúc em luôn hạnh phúc.”

Tôi cười, khách sáo đáp: “Anh cũng vậy. Cố Thiếu Hành, tôi cũng chúc anh luôn hạnh phúc.”

---Hết---