Chương 6 - Tình yêu tầm thường
Từ nhà vệ sinh ra, Cố Thiếu Hành đã chờ ở bên ngoài.
Anh dựa lưng vào bức tường gạch cẩm thạch, áo sơ mi trắng đơn giản, quần jean toát lên vẻ kiêu ngạo, sang trọng.
Tựa như trong ký ức.
Anh nghe tiếng động thì quay lại nhìn tôi, ánh mắt lạnh băng, khóe miệng trễ xuống, hỏi tôi: “Phương Tuế Nhiên, có phải em rất đắc ý không?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Giọng anh bình tĩnh như cố kìm nén cảm xúc của mình: “Thấy anh tìm một người gống em như vậy, thấy anh dù đã chia tay 5 năm vẫn nhớ mãi không quên em, có phải em rất hả hê không?”
Đột nhiên tôi cảm thấy rất chán nản, có thể anh không tin, nếu tôi biết đêm nay như thế này thì tôi sẽ không đến.
Anh cũng đã nói là 5 năm, tôi cho rằng chúng tôi đều đã buông xuống.
Đối với tôi, anh chẳng qua chỉ là một người bạn bình thường.
Tôi thở dài: “Anh luôn giẫm đạp sự chân thành của người khác như vậy. Tôi không đắc ý. Cố Thiếu Hành, nếu anh không thích Tần Mạn Mạn thì đừng làm tổn thương cô ấy, cũng đừng tự hủy hoại bản thân mình. Nếu anh thích cô ấy thì hãy đối xử tốt với cô ấy.”
“Đối xử tốt với cô ấy?” Anh bỗng bật cười, tự giễu: “Lúc không có em, anh tự lừa mình dối nguời, tìm kiếm bóng dáng em trên người Tần Mạn Mạn. Nhưng hôm nay hai người ngồi cùng nhau, anh mới phát hiện, thì ra cô ấy không hề giống em.
Không, bên ngoài thì vẫn có phần giống, nhưng vì sao ở bên cạnh em thì cô ấy giống như sản phẩm chất lượng kém có giá 9.9 tệ, miễn phí vận chuyển? Sao anh có thể xúc phạm em mà xem cô ấy là thế thân được?”
“Cố Thiếu Hành…” Tôi dời tầm mắt từ Tần Mạn Mạn ở phía sau lưng Cố Thiếu Hành đến mặt anh. Có lẽ do anh ra ngoài một lúc lâu nên Tần Mạn Mạn mới ra ngoài tìm, cô ấy nghe được lời Cố Thiếu Hành nói.
Cô lảo đảo lùi về sau mấy bước, đưa tay vịn bức tường bên cạnh. Tôi thấy mắt cô ấy đỏ bừng, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Thiếu Hành.
Tâm trạng tôi luôn ổn định lạnh nhạt, lúc này không khỏi tức giận: “Đã lâu như vậy mà anh vẫn không học được cách tôn trọng người khác. Không có ai là thế thân của ai. Tần Mạn Mạn không giống món hàng chất lượng kém 9.9 tệ, nhưng anh vẫn rác rưởi như cũ.”
Nói rồi tôi không nhìn anh ta, đi lướt ngang qua anh ta và Tần Mạn Mạn, vào phòng chào bạn bè, cầm túi xách rời đi.
Ngày hôm sau tôi nhận điện thoại của Cố Thiếu Hành. Anh ta không tức giận vì tôi xúc phạm anh ta, thậm chí còn khiêm tốn xin lỗi tôi, nói rằng không nên lợi dụng Tần Mạn Mạn đến thử tôi, khiến tôi khó xử.
Anh ta cười: “Tuế Nhiên, anh mời em ăn bữa cơm xem như xin lỗi?”
Anh ta vẫn không hiểu, tôi không hề cảm thấy lúng túng khó xử. Tôi chỉ thấy giận, tôi giận không phải vì Cố Thiếu Hành chăm sóc Tần Mạn Mạn chu đáo trước mặt tôi.
Tôi chỉ giận vì đã lâu như thế mà anh vẫn không học được cách tôn trọng người khác. Anh không hiểu được thích và yêu là thế nào, nhưng lại chà đạp lên nó hết lần này đến lần khác.
Tôi nói với anh ta tôi không rảnh, cúp máy.
Một tuần sau cuộc điện thoại đó, tôi gặp Tần Mạn Mạn.
Trợ lý của tôi nói bên ngoài có cô gái tìm tôi, xong còn nhiều chuyện thêm một câu: “Chị Phương, cô ấy giống chị lắm, chị có em gái à? Sao không nghe chị nhắc tới?”
Tôi buông mẫu vật trên kính hiển vi xuống, nghĩ ngợi, cuối cùng ra ngoài gặp cô ấy.
Nói chính ra tôi không có ấn tượng gì với Tần Mạn Mạn, cũng không có hứng thú trò chuyện với cô ấy. Thậm chí tôi đoán được vì sao cô ấy tìm tôi, đơn giản là vì Cố Thiếu Hành.
Tôi rất bận. Từ khi về nước tôi đã làm việc cho Viện nghiên cứu sinh học ở thành phố A. Tôi xem việc nghiên cứu sinh học là tình yêu cả đời của mình, tôi chỉ muốn yên ổn làm nghiên cứu. Tôi không muốn vướng vào những tranh chấp tình cảm.
Ra ngoài gặp Tần Mạn Mạn vì tôi nhớ sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe của cô ấy trong hành lang đêm đó. Ánh mắt tan nát cõi lòng khi nhìn Cố Thiếu Hành của cô ấy.
Xem như là tích đức vậy, tôi tự nhủ lòng.
Tần Mạn Mạn thấy tôi đi ra thì lập tức đứng dậy, vẻ bất an lo lắng, mắt ầng ậc nước nhưng cảm tạ trời đất là cô ấy không nhào tới ôm tôi mà khóc. Cô ấy chỉ đứng yên, nói khẽ: “Cô Phương, xin lỗi đã quấy rầy, tôi không định đến tìm cô.”
Nước mắt cô ấy lặng lẽ rơi xuống, như chú nai con lạc đường, bất lực, buồn bã: “Tôi… tôi chỉ… đột nhiên Cố Thiếu Hành muốn chia tay với tôi. Tôi biết anh ấy luôn yêu cô, tôi đến chỉ muốn hỏi cô, hai người quay lại với nhau sao?”
Tôi lắc đầu: “Không.”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, cười trong nước mắt, vội vàng nói: “Xin lỗi.”
Nói rồi cô ấy nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ, “Tôi thật sự ngưỡng mộ cô, Cố Thiếu Hành yêu cô như vậy. Tôi nguyện ý dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy tình yêu của Cố Thiếu Hành. Ai cũng khát khao có được anh ấy, nhưng chỉ có cô khinh thường việc nhìn lại anh ấy.”
Tôi phì cười, hỏi ngược lại trong ánh mắt hoang mang của cô ấy: “Cô cảm thấy Cố Thiếu Hành rất yêu tôi?”
Tôi nhìn sàn nhà lát đá cẩm thạch sau lưng cô, cười: “Có thể anh ta yêu tôi, nhưng không yêu nhiều như cô tưởng tượng đâu.”
Tôi dừng một lát, hỏi cô ấy: “Cô đến tìm tôi để hỏi điều này sao?”
Cô ấy ngẩn ra rồi đáp: “Không phải.”
Cô ấy nói Cố Thiếu Hành yêu tôi thật lòng, nói lần đầu tiên cô ấy gặp Cố Thiếu Hành là khi anh ấy gọi tên tôi lúc say, nói ánh mắt anh ta thường thẫn thờ nhìn mặt cô, nói trên cổ tay anh có hình xăm, nói anh thường xuyên ngẩn người trước một dãy số điện thoại nước ngoài nhưng chưa bao giờ gọi đi, nói anh ta si tình, một lòng với tôi.
Cuối cùng, cô ấy nói trong nước mắt: “Cô Phương, tôi không biết cô có hiểu lầm gì với anh ấy. Nhưng Thiếu Hành thực sự yêu cô. Tôi chưa từng thấy anh ấy yêu ai như vậy. Tuy rằng anh ấy ở bên tôi nhưng tôi biết, anh chỉ thông qua tôi để nhớ cô thôi. Cho dù giữa hai người có hiểu lầm gì, tôi hy vọng cô có thể cho anh ấy một cơ hội, được không?”
Tôi yên lặng nhìn đôi mắt rưng rưng của cô ấy, lãnh đạm hỏi: “Hôm nay cô đến tìm tôi nói những lời này, có phải cảm giác mình thật vĩ đại không?”
Sắc mặt cô ấy cứng đờ, dường như không nghĩ tôi lại lạnh nhạt như vậy, nhưng tôi thật sự không hiểu.
Tôi hỏi: “Cô với Cố Thiếu Hành thật sự hiểu yêu một người là thế nào sao? Mọi người đều nói Cố Thiếu Hành yêu tôi, yêu thế nào? Là khi ở bên tôi mà không hồi tâm, kiềm chế bản thân, hay là sau khi chia tay với tôi thì tìm người thay thế gọi là yêu không thay lòng? Còn cô, cô thích Cố Thiếu Hành, vì thích mà chà đạp bản thân, bắt chước người khác, biến bản thân thành hèn mọn. Bây giờ cô lại đến nói với tôi những điều này, cầu xin tôi cho Cố Thiếu Hành một cơ hội. Tôi muốn hỏi, cô lấy thân phận, vị trí gì để nói với tôi những lời này?
Là bạn gái Cố Thiếu Hành?
Có phải trong lòng hai người cảm thấy bản thân vô cùng vĩ đại, hết sức thâm tình, đặc biệt chịu đựng, chấp nhận trả giá mọi thứ vì tình yêu? Nhưng tình yêu của hai người ở đâu?
Theo quan niệm của tôi, yêu là bình đẳng, là tôn trọng, là ỷ lại, là chung thủy, là trách nhiệm, là quyết định sau khi được cân nhắc kỹ càng. Nhưng hai người xem nó như trò đùa, cảm thấy có thể bị thay thế, hạ mình, bị chung chạ. Hai người đến cùng thì đang cảm động cái gì?”
Cô ấy nhìn tôi sững sờ.
Tôi nói: “Thời gian của tôi rất quý giá, cô Tần, hôm nay tôi sẵn sàng dành một giờ kiên nhẫn nghe những lời vô nghĩa này của cô chỉ vì để một lần dứt khoát. Tôi và Cố Thiếu Hành đã là thì quá khứ, chướng ngại giữa hai người từ trước đến nay chưa bao giờ là tôi.
Yêu bản thân trước rồi mới đi yêu người khác. Đây là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho cô.”
Tôi quay đi, đó là lần cuối tôi gặp Tần Mạn Mạn.
Anh dựa lưng vào bức tường gạch cẩm thạch, áo sơ mi trắng đơn giản, quần jean toát lên vẻ kiêu ngạo, sang trọng.
Tựa như trong ký ức.
Anh nghe tiếng động thì quay lại nhìn tôi, ánh mắt lạnh băng, khóe miệng trễ xuống, hỏi tôi: “Phương Tuế Nhiên, có phải em rất đắc ý không?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Giọng anh bình tĩnh như cố kìm nén cảm xúc của mình: “Thấy anh tìm một người gống em như vậy, thấy anh dù đã chia tay 5 năm vẫn nhớ mãi không quên em, có phải em rất hả hê không?”
Đột nhiên tôi cảm thấy rất chán nản, có thể anh không tin, nếu tôi biết đêm nay như thế này thì tôi sẽ không đến.
Anh cũng đã nói là 5 năm, tôi cho rằng chúng tôi đều đã buông xuống.
Đối với tôi, anh chẳng qua chỉ là một người bạn bình thường.
Tôi thở dài: “Anh luôn giẫm đạp sự chân thành của người khác như vậy. Tôi không đắc ý. Cố Thiếu Hành, nếu anh không thích Tần Mạn Mạn thì đừng làm tổn thương cô ấy, cũng đừng tự hủy hoại bản thân mình. Nếu anh thích cô ấy thì hãy đối xử tốt với cô ấy.”
“Đối xử tốt với cô ấy?” Anh bỗng bật cười, tự giễu: “Lúc không có em, anh tự lừa mình dối nguời, tìm kiếm bóng dáng em trên người Tần Mạn Mạn. Nhưng hôm nay hai người ngồi cùng nhau, anh mới phát hiện, thì ra cô ấy không hề giống em.
Không, bên ngoài thì vẫn có phần giống, nhưng vì sao ở bên cạnh em thì cô ấy giống như sản phẩm chất lượng kém có giá 9.9 tệ, miễn phí vận chuyển? Sao anh có thể xúc phạm em mà xem cô ấy là thế thân được?”
“Cố Thiếu Hành…” Tôi dời tầm mắt từ Tần Mạn Mạn ở phía sau lưng Cố Thiếu Hành đến mặt anh. Có lẽ do anh ra ngoài một lúc lâu nên Tần Mạn Mạn mới ra ngoài tìm, cô ấy nghe được lời Cố Thiếu Hành nói.
Cô lảo đảo lùi về sau mấy bước, đưa tay vịn bức tường bên cạnh. Tôi thấy mắt cô ấy đỏ bừng, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Thiếu Hành.
Tâm trạng tôi luôn ổn định lạnh nhạt, lúc này không khỏi tức giận: “Đã lâu như vậy mà anh vẫn không học được cách tôn trọng người khác. Không có ai là thế thân của ai. Tần Mạn Mạn không giống món hàng chất lượng kém 9.9 tệ, nhưng anh vẫn rác rưởi như cũ.”
Nói rồi tôi không nhìn anh ta, đi lướt ngang qua anh ta và Tần Mạn Mạn, vào phòng chào bạn bè, cầm túi xách rời đi.
Ngày hôm sau tôi nhận điện thoại của Cố Thiếu Hành. Anh ta không tức giận vì tôi xúc phạm anh ta, thậm chí còn khiêm tốn xin lỗi tôi, nói rằng không nên lợi dụng Tần Mạn Mạn đến thử tôi, khiến tôi khó xử.
Anh ta cười: “Tuế Nhiên, anh mời em ăn bữa cơm xem như xin lỗi?”
Anh ta vẫn không hiểu, tôi không hề cảm thấy lúng túng khó xử. Tôi chỉ thấy giận, tôi giận không phải vì Cố Thiếu Hành chăm sóc Tần Mạn Mạn chu đáo trước mặt tôi.
Tôi chỉ giận vì đã lâu như thế mà anh vẫn không học được cách tôn trọng người khác. Anh không hiểu được thích và yêu là thế nào, nhưng lại chà đạp lên nó hết lần này đến lần khác.
Tôi nói với anh ta tôi không rảnh, cúp máy.
Một tuần sau cuộc điện thoại đó, tôi gặp Tần Mạn Mạn.
Trợ lý của tôi nói bên ngoài có cô gái tìm tôi, xong còn nhiều chuyện thêm một câu: “Chị Phương, cô ấy giống chị lắm, chị có em gái à? Sao không nghe chị nhắc tới?”
Tôi buông mẫu vật trên kính hiển vi xuống, nghĩ ngợi, cuối cùng ra ngoài gặp cô ấy.
Nói chính ra tôi không có ấn tượng gì với Tần Mạn Mạn, cũng không có hứng thú trò chuyện với cô ấy. Thậm chí tôi đoán được vì sao cô ấy tìm tôi, đơn giản là vì Cố Thiếu Hành.
Tôi rất bận. Từ khi về nước tôi đã làm việc cho Viện nghiên cứu sinh học ở thành phố A. Tôi xem việc nghiên cứu sinh học là tình yêu cả đời của mình, tôi chỉ muốn yên ổn làm nghiên cứu. Tôi không muốn vướng vào những tranh chấp tình cảm.
Ra ngoài gặp Tần Mạn Mạn vì tôi nhớ sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe của cô ấy trong hành lang đêm đó. Ánh mắt tan nát cõi lòng khi nhìn Cố Thiếu Hành của cô ấy.
Xem như là tích đức vậy, tôi tự nhủ lòng.
Tần Mạn Mạn thấy tôi đi ra thì lập tức đứng dậy, vẻ bất an lo lắng, mắt ầng ậc nước nhưng cảm tạ trời đất là cô ấy không nhào tới ôm tôi mà khóc. Cô ấy chỉ đứng yên, nói khẽ: “Cô Phương, xin lỗi đã quấy rầy, tôi không định đến tìm cô.”
Nước mắt cô ấy lặng lẽ rơi xuống, như chú nai con lạc đường, bất lực, buồn bã: “Tôi… tôi chỉ… đột nhiên Cố Thiếu Hành muốn chia tay với tôi. Tôi biết anh ấy luôn yêu cô, tôi đến chỉ muốn hỏi cô, hai người quay lại với nhau sao?”
Tôi lắc đầu: “Không.”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, cười trong nước mắt, vội vàng nói: “Xin lỗi.”
Nói rồi cô ấy nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ, “Tôi thật sự ngưỡng mộ cô, Cố Thiếu Hành yêu cô như vậy. Tôi nguyện ý dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy tình yêu của Cố Thiếu Hành. Ai cũng khát khao có được anh ấy, nhưng chỉ có cô khinh thường việc nhìn lại anh ấy.”
Tôi phì cười, hỏi ngược lại trong ánh mắt hoang mang của cô ấy: “Cô cảm thấy Cố Thiếu Hành rất yêu tôi?”
Tôi nhìn sàn nhà lát đá cẩm thạch sau lưng cô, cười: “Có thể anh ta yêu tôi, nhưng không yêu nhiều như cô tưởng tượng đâu.”
Tôi dừng một lát, hỏi cô ấy: “Cô đến tìm tôi để hỏi điều này sao?”
Cô ấy ngẩn ra rồi đáp: “Không phải.”
Cô ấy nói Cố Thiếu Hành yêu tôi thật lòng, nói lần đầu tiên cô ấy gặp Cố Thiếu Hành là khi anh ấy gọi tên tôi lúc say, nói ánh mắt anh ta thường thẫn thờ nhìn mặt cô, nói trên cổ tay anh có hình xăm, nói anh thường xuyên ngẩn người trước một dãy số điện thoại nước ngoài nhưng chưa bao giờ gọi đi, nói anh ta si tình, một lòng với tôi.
Cuối cùng, cô ấy nói trong nước mắt: “Cô Phương, tôi không biết cô có hiểu lầm gì với anh ấy. Nhưng Thiếu Hành thực sự yêu cô. Tôi chưa từng thấy anh ấy yêu ai như vậy. Tuy rằng anh ấy ở bên tôi nhưng tôi biết, anh chỉ thông qua tôi để nhớ cô thôi. Cho dù giữa hai người có hiểu lầm gì, tôi hy vọng cô có thể cho anh ấy một cơ hội, được không?”
Tôi yên lặng nhìn đôi mắt rưng rưng của cô ấy, lãnh đạm hỏi: “Hôm nay cô đến tìm tôi nói những lời này, có phải cảm giác mình thật vĩ đại không?”
Sắc mặt cô ấy cứng đờ, dường như không nghĩ tôi lại lạnh nhạt như vậy, nhưng tôi thật sự không hiểu.
Tôi hỏi: “Cô với Cố Thiếu Hành thật sự hiểu yêu một người là thế nào sao? Mọi người đều nói Cố Thiếu Hành yêu tôi, yêu thế nào? Là khi ở bên tôi mà không hồi tâm, kiềm chế bản thân, hay là sau khi chia tay với tôi thì tìm người thay thế gọi là yêu không thay lòng? Còn cô, cô thích Cố Thiếu Hành, vì thích mà chà đạp bản thân, bắt chước người khác, biến bản thân thành hèn mọn. Bây giờ cô lại đến nói với tôi những điều này, cầu xin tôi cho Cố Thiếu Hành một cơ hội. Tôi muốn hỏi, cô lấy thân phận, vị trí gì để nói với tôi những lời này?
Là bạn gái Cố Thiếu Hành?
Có phải trong lòng hai người cảm thấy bản thân vô cùng vĩ đại, hết sức thâm tình, đặc biệt chịu đựng, chấp nhận trả giá mọi thứ vì tình yêu? Nhưng tình yêu của hai người ở đâu?
Theo quan niệm của tôi, yêu là bình đẳng, là tôn trọng, là ỷ lại, là chung thủy, là trách nhiệm, là quyết định sau khi được cân nhắc kỹ càng. Nhưng hai người xem nó như trò đùa, cảm thấy có thể bị thay thế, hạ mình, bị chung chạ. Hai người đến cùng thì đang cảm động cái gì?”
Cô ấy nhìn tôi sững sờ.
Tôi nói: “Thời gian của tôi rất quý giá, cô Tần, hôm nay tôi sẵn sàng dành một giờ kiên nhẫn nghe những lời vô nghĩa này của cô chỉ vì để một lần dứt khoát. Tôi và Cố Thiếu Hành đã là thì quá khứ, chướng ngại giữa hai người từ trước đến nay chưa bao giờ là tôi.
Yêu bản thân trước rồi mới đi yêu người khác. Đây là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho cô.”
Tôi quay đi, đó là lần cuối tôi gặp Tần Mạn Mạn.