Chương 3 - Tình Yêu Sai Lầm Hay Là Định Mệnh

Chu Lệ Dã chạy đi chạy lại trên sân bóng, lâu lâu còn tặng luôn vài cú dunk đẹp mê hồn, khiến đám nữ sinh xung quanh hét ầm lên.

Anh vừa chơi vừa vẫy tay về phía tôi.

Ngay lập tức, một tràng cười hò reo vang lên như sấm.

Tôi… với tư cách bạn gái của trùm trường, bất đắc dĩ trở thành linh vật trung tâm của mọi ánh nhìn!

Đang tính chuồn đi thì…

Chu Lệ Dã đã chạy xuống sân, trong nháy mắt đã đứng ngay trước mặt tôi.

“Bọn họ bắt anh mời cơm mừng thoát kiếp FA nè em muốn ăn gì?”

“Hả? Em…em không có yêu cầu gì, anh tự quyết đi…”

Tôi cười gượng, trong lòng như ngồi trên đống lửa.

Trận đấu kết thúc, Chu Lệ Dã dẫn nguyên dàn trai đẹp cao trên mét tám bước về phía tôi.

Dù anh không phải người cao nhất, nhưng khí thế lại áp đảo toàn bộ đội hình, bá khí bức người.

Quả nhiên, danh hiệu “trùm trường” đâu phải ngẫu nhiên mà có!

Anh vừa giơ tay ra hiệu, đám trai cao to đằng sau lập tức đồng thanh hét lớn:

“Chào chị dâu!”

Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đào hố chui xuống!

Trong đó, giọng to nhất lại chính là… Tiêu Dương!

“Ơ… chào…chào mọi người…”

Tôi gượng cười vẫy tay, có cảm giác như mình vừa hóa thân thành… chị đại xã hội đen vậy!

Quá mất mặt luôn!

Chu Lệ Dã còn cố ý chỉ vào Tiêu Dương, cười nói:

“Đây, đây là em họ của anh, Tiêu Dương. Đẹp trai cũng chẳng thua gì anh nhỉ?”

Cái gì??

Hai người này lại là anh em họ?!

Thế này thì… tôi còn cơ hội nào để giải thích nữa không?

Nếu bây giờ bảo mình kéo nhầm người, chắc ngày mai tôi thành “nữ thần trà xanh quốc dân” quá!

Hai giây sau —

Tôi đã quyết định xong!

Cứ để sai thành đúng đi!

Đằng nào cũng đều là trai đẹp cả, đại ca trường thì đại ca trường, chỉ cần đừng động tay động chân với tôi là được.

Tôi tuyệt đối không phải vì mê trai đẹp mới đồng ý đâu nhé!

Còn về Tiêu Dương… thật ra tôi cũng chỉ mê gương mặt đẹp trai của cậu ta thôi, chứ hai đứa tôi trước giờ còn chưa nói chuyện tử tế với nhau lần nào.

Tan trận, mọi người kéo nhau tới quán cơm dân dã gần trường để ăn mừng.

Chu Lệ Dã bao nguyên bữa tiệc để chúc mừng chuyện “thoát ế”, tôi — với tư cách là bạn gái — cũng phải đi theo.

“Chị dâu, chị thích anh Dã nhà tụi em từ khi nào vậy?”

Vừa ngồi xuống chưa nóng ghế, đám bạn đã nhào tới hóng chuyện.

Tôi cười cứng đơ.

Không thể nào nói là… kéo nhầm người được!

“Anh ấy nổi tiếng mà, nhiều người thích lắm, tôi cũng chỉ định mạnh dạn tỏ tình thử thôi, ai dè anh ấy lại đồng ý.”

Tôi bịa chuyện tỉnh bơ.

“Ủa ủa, mấy chuyện này là chuyện riêng của hai đứa bọn tôi, liên quan gì tới tụi mấy người đâu mà hóng lắm vậy?”

Chu Lệ Dã lên tiếng giải vây, ánh mắt ra hiệu cho đám bạn im mồm.

“Thì tụi em tò mò mà! Bao nhiêu cô gái thầm thương trộm nhớ anh Dã, vậy mà trước giờ anh ấy chẳng thèm để ý ai, tự dưng hôm nay lại thoát kiếp FA, không lạ mới là lạ đó!”

Cả đám cười cười nói nói, náo nhiệt vô cùng.

Tôi cũng liếc qua Chu Lệ Dã đầy tò mò:

Đúng là gương mặt đẹp như vậy, sao lại không có bạn gái chứ?

Bị tôi nhìn chằm chằm, anh ngượng ngùng giải thích:

“Ờ… anh thích kiểu học giỏi ấy.”

Vừa dứt câu, cả hội đã cười ầm lên!

“Anh Dã ơi, chắc cả cái trường này chỉ có mình anh nói ra câu đó mà mặt không đỏ đấy!”

Đám bạn không nhịn nổi nữa mà trêu chọc.

Tôi khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:

Anh là dân thể thao, còn đòi tìm người học giỏi à?

Chu Lệ Dã hùng hồn tiếp tục:

“Có gì sai? Anh đẹp trai thế này, đương nhiên phải tìm người thông minh để cân bằng chứ!

Chứ nếu hai vợ chồng sau này đều não đơn giản, tay chân phát triển, sinh con ra cũng ngu ngơ thì làm sao sống nổi?”

Nói xong, anh ta còn ra vẻ đắc ý nữa chứ.

Trên đường về ký túc xá, các thành viên trong đội bóng rổ lần lượt tìm lý do chuồn về hết, để lại tôi và Chu Lệ Dã hai người đi cạnh nhau.

Không khí có phần trầm lắng.

Tôi chủ động tìm chuyện để nói:

“Cảm ơn anh hôm qua đã đưa tôi về ký túc.”

Chu Lệ Dã lơ đễnh đáp:

“Đưa bạn gái về ký túc thì có gì đâu, việc nên làm mà.”

Tôi cười gượng gạo:

“Tôi hôm qua còn nôn hết lên người anh nữa… Hay anh đưa áo cho tôi, tôi giặt đền anh?”

“Không cần, anh giặt xong hết rồi.”

Không ngờ đại ca trường còn biết tự tay giặt đồ đấy!

“Vậy… để mai tôi mời anh ăn cơm coi như cảm ơn nhé.”

Hai bữa rồi ăn ké người ta, tôi cũng thấy áy náy.

“Được đó, mai mình cùng đi căn-tin ăn nhé!”

Chu Lệ Dã vui vẻ đồng ý, còn đặc biệt chọn căn-tin cho tiết kiệm tiền cho tôi nữa.

Về tới ký túc xá, vừa bước vào phòng, đã thấy Châu Châu đang cật lực lướt diễn đàn trường.

“Ngữ Tây, mau nhìn diễn đàn trường kìa! Rất nhiều người đang đẩy thuyền cậu với Chu trùm trường đấy!”

Châu Châu cười như kẻ phản diện trong truyện tranh, vừa gõ bàn phím lạch cạch vừa cười xấu xa.

Tôi cảm thấy có chuyện chẳng lành, vội vàng mở diễn đàn ra.

Vừa liếc một cái, đầu tôi đã ong ong như vừa bị sét đánh.

Ai đó đã đăng video cả đội bóng rổ cao trên mét tám đồng thanh gọi tôi là “chị dâu” lên diễn đàn, và bài đăng đó đã được đẩy lên hơn cả ngàn lượt bình luận.

Rất nhiều sinh viên trong trường bắt đầu ship tôi và Chu Lệ Dã thành cặp đôi thật sự.

【Ai mà không muốn được cả dàn trai 1m85 gọi một tiếng chị dâu chứ!】

【Quan trọng nhất là bạn trai còn là đại ca dẫn đầu cả đám luôn!】

【Ghen tỵ quá đi! Từ nay chị Mạnh Ngữ Tây là idol của lòng tôi!】

【Đúng là, chuyện yêu đương ngọt ngào đều là của người khác, mình chỉ có thể hóng hớt.】

【Chị Ngữ Tây ơi, mở lớp dạy cách tán trai đẹp đi!】

【Cầu chị Ngữ Tây giới thiệu bớt cho em vài anh cao trên mét tám với!】

Tôi còn đang lướt xem bình luận thì Châu Châu đã lẻn tới bên cạnh.

“Thế nào? Ngữ Tây, nhường hai anh trong dàn trai 1m85 cho tớ đi! Không tham đâu, hai người thôi — một để theo đuổi, một để dự phòng!”

Tôi trợn mắt nhìn cô nàng.

Trời ạ, đi tán trai mà còn tính trước cả ‘kế hoạch dự phòng’!

Châu Châu thấy tôi trừng mắt, liền bám lấy tay tôi lắc lắc, gương mặt tội nghiệp:

“Cậu có bạn trai rồi, cũng phải kéo chị em theo với chứ!”

“Được rồi được rồi, để tớ hỏi xem ai còn độc thân.”