Chương 8 - Tình yêu cuồng nhiệt sau khi cưới
Anh nhắm hai mắt, hô hấp nhẹ nhàng.
Tôi không nhịn được vươn tay, muốn nhẹ nhàng kiểm tra lông mày cau lại của anh.
Nhưng Trần Tấn Nam lại cầm cổ tay của tôi.
Lúc bị anh kéo vào trong ngực, nụ hôn nóng rực rơi xuống, che trời lấp đất.
Tôi giãy dụa một chút, lúc này hơi rượu xộc lên, bị anh mê hoặc, từ từ nhắm mắt.
“Nhan Nhan…”
Trần Tấn Nam ôm mặt của tôi, dần dần làm sâu hơn nụ hôn này.
Anh rõ ràng rất mệt mỏi, ánh mắt kiệt sức.
Nhưng chúng tôi lại làm tất cả hai lần.
Trên người anh không có hương vị hỗn tạp gì.
Cổ áo sơmi sạch sẽ.
Trên cổ cũng không có dấu hôn.
Chỉ có một vết cắn nhàn nhạt ở chỗ xương quai xanh, là do tôi cắn hôm ở văn phòng.
Tôi sờ lên dấu răng này.
Lại tiếp tục cúi đầu hung hăng cắn một cái ở đây.
Trần Tấn Nam đau đến nhíu mày, nhưng không đẩy tôi ra.
Chỉ là ôm chặt tôi, sức lực dưới thân càng mạnh hơn.
Đến lúc kết thúc tất cả, đêm đã quá khuya.
19
Tôi và Trần Tấn Nam đều không định đi ngủ.
Chỉ là vừa mới kết thúc chuyện vợ chồng thân mật.
Dường như cũng không biết làm sao nhắc đến chuyện cãi vã.
“Nhan Nhan, vì sao bỗng nhiên muốn ly hôn với anh?”
Trần Tấn Nam liếc mắt nhìn tôi.
Trong tia sáng u ám, trong ánh mắt của anh không hiểu sao lại có chút giễu cợt.
“Bởi vì người đàn ông em yêu thầm kia sao?”
“Bởi vì anh ta trở về rồi, trở về tìm em, có phải không?”
20
Trần Tấn Nam cũng vừa mới biết.
Thì ra khi Ôn Nhan học đại học có thầm mến một người.
Người đàn ông kia rất ưu tú, ưu tú đến mức cô hoàn toàn không dám nói với anh ta tình yêu của mình.
Cho dù ở trong không gian riêng tư bí mật nhất.
Cô cũng chỉ dám lưu lại đôi câu vài lời mơ hồ.
Ngay cả tên của người nọ cũng chưa từng nhắc đến.
Nếu như không phải tận mắt thấy những lời Ôn Nhan viết trong nhật ký.
Anh cũng sẽ không tin.
Dù sao thì sau khi bọn họ cưới, quả thật rất hạnh phúc.
Thế nhưng những tâm sự thiếu nữ chua xót rõ ràng kia.
Những sự yêu thương nóng bỏng nhưng lại chỉ có thể giấu ở đáy lòng, phát tiết dưới ngòi bút kia.
Vẫn khiến trái tim anh đau nhói.
21
Tôi nhìn qua Trần Tấn Nam.
Chúng tôi rõ ràng gần trong gang tấc.
Nhưng lại xa đến mức giống như mãi mãi cũng khó mà chạm vào.
Tôi cho rằng anh để ý đến tôi, không muốn ly hôn.
Mới từ Thụy Sĩ vội vàng về nước.
Thì ra cũng không phải.
“Đúng vậy, em quả thực có một người mình yêu thầm.”
“Em đã yêu thầm anh ấy rất nhiều năm, bắt đầu từ năm hai đại học.”
“Vậy vì sao em lại đồng ý lời cầu hôn của anh?”
“Bởi vì em cho rằng anh ấy sẽ không thích em.”
“Bởi vì em cho rằng đời này chúng em cũng không thể ở bên nhau!”
Tôi đẩy Trần Tấn Nam ra, xuống giường mặc quần áo.
Tôi không muốn ở lại cùng một chỗ với anh thêm một phút nào.
Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh.
“Ôn Nhan.”
“Xin lỗi, bây giờ anh mới biết tất cả.”
“Anh thành toàn cho em, Nhan Nhan.”
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống như mưa lớn.
“Sau khi ký đơn ly hôn xong, có thể gửi cho em.”
“Được.”
22
sau khi ly hôn, tôi lựa chọn xuất ngoại bồi dưỡng.
Khi một lần nữa bởi vì nguyên nhân công việc mà không thể không trở lại Bắc Kinh.
Thời gian đã qua ròng rã hai năm.
Chỉ là tôi không ngờ, ngày vừa mới trở lại Bắc Kinh, đã gặp được Trần Tấn Nam.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách tôi, nhà giàu của Bắc Kinh, ai biết Trần Tấn Nam có bao nhiêu sản nghiệp.
Khách sạn tôi ở đúng lúc là khách sạn trong chuỗi dưới trướng anh.
Thật ra ngay từ đầu, tôi và Trần Tấn Nam đều không thấy đối phương.
Là người đứng bên cạnh anh thấy tôi trước.
Sau đó, lại thấy được Angel tôi ôm trong ngực.
Có lẽ anh ấy rất bất ngờ, vô thức gọi Trần Tấn Nam.
Mà trong chớp mắt khi Trần Tấn Nam quay đầu, tôi hơi mất khống chế, bị choáng một giây.
Nhưng ánh mắt anh dời đi rất nhanh.
Gương mặt kia vẫn tuấn tú như cũ, chỉ là tăng thêm sự trầm ổn và lạnh lùng khó mà tiếp cận.