Chương 18 - Ngoại truyện về Giang Thừa. - Tình Cũ Đã Qua
Kể từ khi còn nhỏ, mẹ tôi luôn ghé.t tôi vì không phải là con gái.
Sao cái này lại là lỗi của tôi? Phải là lỗi của bố tôi chứ?
Lúc nhỏ tôi rất nghịch ngợm, ngày nào tôi cũng bị đánh, bị đánh xong sẽ chạy sang nhà chú Cố.
Chú Cố có một cô con gái tên là Cố Tiểu Kiều, mẹ tôi thấy cô ấy rất được, còn nói cô ấy là vợ tương lai của tôi.
Cố Tiểu Kiều ở trước mặt người khác rất ngoan nhưng đối với tôi lại rất kiêu ngạo, còn có một đống tật xấu.
Kén ăn, không ăn rau cần, không ăn thịt mỡ, ghé.t gừng, một danh sách dài các loại không được, rất khó chịu.
Tôi từ nhỏ đã ăn cơm thừa của cô ấy, vậy mà cô ấy còn hét lên với tôi.
Mỗi ngày ỷ vào mình có bộ dạng xinh đẹp, muốn làm gì thì làm.
Chờ sau này tôi lấy cậu về nhà, một ngày tôi phải tẩn cậu 8 lần.
Không chỉ có thế, Cố Tiểu Kiều là một tra nữ, rất tra.
Hồi học mẫu giáo, cô ấy thích một thằng nhóc cùng lớp, còn hôn cái “bẹp” lên mặt nó.
Aaa, tức ch.ế.t tôi rồi!!! Cứ làm như tôi ch.ế.t rồi ấy. Cố Tiểu Kiều còn chưa từng hôn tôi, tôi mới là người sẽ lấy cô ấy làm vợ cơ mà!
Cố Tiểu Kiều không chỉ tra mà còn rất lăng nhăng.
Hôm nay thích ngôi sao này, mai lại thích ngôi sao khác.
Hôm nay say nắng chàng trai này, mai lại cảm nắng chàng trai khác.
Hoa đào nối tiếp nhau, bị tôi chặn từng bông, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không ở bên tôi.
Cô ấy thích một tên con trai cùng lớp. Cái gì mà lớp phó học tập Tạ Xuyên.
Tên đó đỏng đảnh, không thích nói nhiều, lại còn nghèo, không biết cô ấy thích gì ở cậu ta.
Cố Tiểu Kiều rất thích xem tiểu thuyết ngôn tình, vừa khóc vừa cười trông như một kẻ ngố.c.
Các tổng tài bên trong tiểu thuyết đều rất trầm mặc, ít nói.
À, tôi hiểu rồi.
Tôi cắn răng cả ngày không nói một lời, kết quả cô ấy hỏi tôi có đang bị bệnh hay không…
Tôi nghiến răng hỏi cô ấy thích loại đàn ông nào, cô ấy nói thích đàn ông đẹp trai.
Tôi nhìn vào gương, Cố Tiểu Kiều, cậu bị m.ù à?
Khuôn mặt này của tôi, ngoại trừ không trắng bằng cậu ta thì có điểm nào thua kém?
Chẳng lẽ Cố Tiểu Kiều thích cái kiểu tiểu bạch kiểm kia sao?
Tan học, sau khi về nhà tôi trộm chiếc mặt nạ dưỡng trắng của mẹ, đắp lên mặt.
Hướng dẫn sử dụng bảo là đắp lên mặt 15 phút rồi rửa sạch, tôi nghĩ nếu để qua đêm thì sáng hôm sau thức dậy nó sẽ trắng hơn.
Kết quả, ngày hôm sau mặt không trắng mà nó còn bị đỏ lên, lại còn được tặng thêm một dấu mặt nạ ở trên mặt.
Tôi không thiết sống nữa…
Cố Tiểu Kiều hình như rất thích tên kia, cô ấy không cần tôi nữa, còn muốn ngồi cùng bàn với cậu ta.
Cô ấy lừa tôi, nói muốn ngồi cùng bàn với Tạ Xuyên là để lợi dụng cậu ta kèm bài tập cho mình.
Tôi khờ dại tin vào lời nói dối xằng bậ.y của cô ấy.
Mãi cho đến bữa tiệc tốt nghiệp đó, Cố Tiểu Kiều chơi thật hay thách rồi bị thua, cô ấy phải hôn một người ở đây.
Mắt tôi thấy cô ấy đang đi về phía mình, trong lòng vui sướng như điê.n.
Kết quả cô ấy không hề dừng lại mà đi ngang qua tôi, chạy đến hôn Tạ Xuyên.
Trong phút chốc, bầu trời của tôi sụp đổ, đầu xanh biếc, trong lòng nổi lên cơn bão.
Trong buổi chụp ảnh tốt nghiệp, tôi giả vờ vô tình ôm cô ấy, chụp chung một bức ảnh.
Cô ấy cười đến vô tâm còn tôi thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng.
Vợ tôi sắp chạy theo người khác rồi, phải làm sao đây?
Trước khi điền nguyện vọng, chú Cố nói cô ấy sẽ nộp nguyện vọng vào một trường học ở địa phương, tôi lập tức điền theo cô ấy.
Nhưng lại không nghĩ tới, Cố Tiểu Kiều và Tạ Xuyên cùng nhau đi Bắc Kinh.
Cố Tiểu Kiều, cậu là cái đồ xấu xa… Cậu không có đạo đức, cậu bỏ rơi tôi thế này…
Tôi nghĩ mình sẽ là chồng cả, ai ngờ cái lốp dự phòng cũng không phải, quá khó để chấp nhận rồi…
Ngày nào tôi cũng ngóng hai người họ chia tay, ai dè họ lại càng tình cảm hơn.
Được rồi, Cố Tiểu Kiều, cậu thích làm gì thì làm.
Sau này, tôi cũng thích ngắm hoàng hôn nhưng tôi luôn cảm thấy nó không còn đẹp như thời cấp ba nữa, có lẽ là do không có cậu ở bên cạnh.
Cố Tiểu Kiều, nếu cậu cũng đang ngắm hoàng hôn thì hãy coi như là chúng ta đang gặp mặt đi.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy vì Tạ Xuyên mà ở lại Bắc Kinh.
Cố Tiểu Kiều, cậu chưa từng trải qua gian khổ, làm sao có thể dễ dàng làm bắc phiêu* được.
*Người sống ở Bắc Kinh nhưng không có hộ khẩu Bắc Kinh.
Cậu thích cậu ta đến nỗi mà có thể trả giá vì cậu ta ư?
Cậu đúng là đồ ngố.c!
Quên đi, tôi mặc kệ cậu, tôi không muốn nhìn thấy mấy người yêu nhau.
Tôi ra nước ngoài, tôi biết cậu thích cậu ta học giỏi, vậy thì anh đây cũng học cao học, ai nói tôi không học giỏi?
Tôi không đợi cậu nữa, tôi ra nước ngoài đầy phồn hoa, tự do vui vẻ.
Những cô gái ở nước ngoài rất cởi mở, không ít người thích tôi.
Nhưng tôi không có hứng thú nói chuyện yêu đương, vì thế đôi đã đặt ảnh chụp chung của chúng ta làm hình nền điện thoại.
Tôi không có ý gì khác đâu nhá, tôi chỉ muốn lợi dụng cậu để chặn hoa đào thôi, bây giờ anh đây chỉ một lòng một dạ tập trung vào việc học.
Một đêm nọ, khi tôi đang ngủ, cậu đột nhiên gọi điện cho tôi.
Cậu không có lương tâm nhưng cuối cùng cũng nhớ đến tôi.
Vừa mở miệng ra đã đòi tiền, mà đòi tiền cũng oke thôi.
Tâm trạng của cô ấy không tốt, tôi còn tưởng cô ấy bị lừa dối hay là đang cãi nhau với ai.
Cô ấy không chịu nói, nhận tiền xong liền cúp điện thoại.
Một đàn anh rủ tôi cùng nhau khởi nghiệp, tôi còn đang cân nhắc nhưng khi nghe anh ấy nói ở Bắc Kinh, tôi liền đồng ý.
Đến Bắc Kinh xem cô ấy có ổn không.
Kết quả, cả người và tiền tôi đều ở Bắc Kinh còn cô ấy thì về quê rồi.
Tôi:...
Mẹ tôi nói cô ấy vừa mới thất tình đang cảm thấy rất khó chịu.
Ồ thì ra họ đã chia tay.
Hahahahahahhahahahahahahhaahahhahha!
Sau này tôi mới biết, 5 vạn đó là để chuyển cho Tạ Xuyên.
Được rồi! Tôi thật là khổ mà.
Vợ tôi chia tay bạn trai, tôi còn phải cung cấp phí chia tay.
Cố Tiểu Kiều à, cậu là cái đồ não yêu đương…
Quên đi, tôi không đành lòng nói cậu như vậy.
Tôi nghe nói cậu vừa mới thất tình, đang rất đau lòng, ăn uống không được ngon.
Chuyện lớn như vậy, tôi không thể ở đây nữa.
Mỗi ngày tôi đều chạy đi chạy lại giữa hai nơi, tình hình dịch bệnh khó khăn, gặp mặt cậu thật khó!
Nhìn cậu gầy quá, anh đây liền gom tiền mở một cái nhà hàng nhỏ, vỗ béo cậu.
Về sau, cô ấy rốt cuộc cũng thoát khỏi bóng m.a thất tình, bắt đầu con đường sáng tác các tác phẩm tiểu thuyết của riêng mình.
Tôi nghĩ, muốn viết thì viết đi, viết cho vui vẻ, không cần kiếm tiền cũng được.
Nhưng mà cừ lắm, cô ấy đã kiếm được số tiền nhuận bút đầu tiên từ việc viết tiểu thuyết.
Còn ngạo mạn đãi tôi một bữa lớn, coi như cũng có lương tâm.
Ngày hôm đó tôi nói đùa rằng, hay là hai chúng tôi cứ như vậy mà ở bên nhau đi nhưng cô ấy nói muốn hưởng thụ cái gì mà cuộc sống độc thân quý tộc.
Được thôi, độc thân cũng được tôi sẽ đợi.
Đôi khi tôi cũng hâm mộ những cuộc hôn nhân sắp đặt ngày xưa, nếu là lúc đó, tôi đã cưới và đưa cô ấy về nhà từ lâu rồi.
Sau này quá mệt mỏi vì bị thúc giục kết hôn, hai chúng tôi liền nói dối là đang ở bên nhau.
Ai ngờ, hai bên bố mẹ tôi vui đến mức cho bọn tôi đính hôn vào ngay ngày hôm sau.
Tôi vui sướng đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Chưa vui được bao lâu thì người yêu cũ của cô ấy quay lại, thật là rắc rối.
Trước mặt tôi, hai người họ rời đi.
Tức ch.ế.t tôi, tức ch.ế.t tôi, tức ch.ế.t tôi rồi!
Tạ Xuyên nhất định sẽ đề nghị quay lại, Cố Tiểu Kiều tai mềm, kiểu gì cũng sẽ bị dao động.
Bọn họ nhất định sẽ ôm ấp nhau, anh anh em em…
Không được không được, tôi không chịu nổi nữa…
Nếu bây giờ tôi không ra tay, tôi sẽ bị mất vợ.
Tôi lấy hết can đảm, vất vả lắm mới nói ra được, kết quả cô ấy lại coi như gió thoảng bên tai.
Tôi tức giận và lo lắng đến mức không thể kiềm chế bản thân, hoàn toàn không thể kiểm soát được nữa.
Bằng cách nào đó tôi đã tỏ tình với cô ấy, lại còn hôn cô ấy nữa…
Cả người tôi cảm giác như đang bay trên mây…
Nhưng sau khi xong việc tôi lại bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu cô ấy ghé.t tôi thì làm sao bây giờ?
Nếu cô ấy không để ý đến tôi nữa thì làm sao bây giờ?
Nếu cô ấy chạy theo người khác thì làm sao bây giờ?
Rối ch.ế.t tôi rồi, rối ch.ế.t tôi rồi…
Nhưng Cố Tiểu Kiều còn đưa áo sơ mi với cà vạt cho tôi mà, tuy rằng áo nhỏ hơn một size nhưng chỉ là một size mà thôi, nhất định là cô ấy đã chọn lựa rất tỉ mỉ.
Cô ấy tham tiền như vậy mà vẫn tiêu tiền cho tôi, nhất định là cũng thích tôi rồi.
Nhưng cô ấy vẫn không để ý đến tôi aaa…
May thay, bố vợ kiêm bố đỡ đầu đã gọi điện cung cấp thông tin cho tôi, bố nói nếu tôi và Tạ Xuyên cùng rơi xuống nước, cô ấy sẽ cứu tôi đó!
Hahahahahaahhahahahahahahahahahahahahahaahahaaha!
Tôi đã nói rồi, nhất định trong lòng cô ấy có tôi.
Bố vợ kiêm bố đỡ đầu của tôi nói cô ấy rất thích suy nghĩ linh tinh, bảo tôi giúp cô ấy khỏi nghĩ ngợi nhiều.
Hắc hắc, tôi liền nói, nếu cô ấy không đồng ý chúng tôi sẽ ngay lập tức tuyệt giao, chỉ doạ doạ xíu thôi!
Ai mà chẳng cậy sủng sinh kiêu.
Cuối cùng cô ấy đã chủ động hôn tôi đó, khụ khụ, mặc dù nụ hôn có hơi chút hoang dã.
Cưới vợ phải cưới liền tay, tôi thành công đưa cô ấy về nhà.
Tôi mà lại!
Yêu thầm hai mươi năm cuối cùng tôi cũng được đền bù như mong muốn, Cố Tiểu Kiều cuối cùng cũng là vợ tôi.
Tôi nhìn người đang nằm ngủ ngon lành ở trong lòng mình, không khỏi cảm khái:
Cuộc đời này, như vậy đã viên mãn rồi.
Sao cái này lại là lỗi của tôi? Phải là lỗi của bố tôi chứ?
Lúc nhỏ tôi rất nghịch ngợm, ngày nào tôi cũng bị đánh, bị đánh xong sẽ chạy sang nhà chú Cố.
Chú Cố có một cô con gái tên là Cố Tiểu Kiều, mẹ tôi thấy cô ấy rất được, còn nói cô ấy là vợ tương lai của tôi.
Cố Tiểu Kiều ở trước mặt người khác rất ngoan nhưng đối với tôi lại rất kiêu ngạo, còn có một đống tật xấu.
Kén ăn, không ăn rau cần, không ăn thịt mỡ, ghé.t gừng, một danh sách dài các loại không được, rất khó chịu.
Tôi từ nhỏ đã ăn cơm thừa của cô ấy, vậy mà cô ấy còn hét lên với tôi.
Mỗi ngày ỷ vào mình có bộ dạng xinh đẹp, muốn làm gì thì làm.
Chờ sau này tôi lấy cậu về nhà, một ngày tôi phải tẩn cậu 8 lần.
Không chỉ có thế, Cố Tiểu Kiều là một tra nữ, rất tra.
Hồi học mẫu giáo, cô ấy thích một thằng nhóc cùng lớp, còn hôn cái “bẹp” lên mặt nó.
Aaa, tức ch.ế.t tôi rồi!!! Cứ làm như tôi ch.ế.t rồi ấy. Cố Tiểu Kiều còn chưa từng hôn tôi, tôi mới là người sẽ lấy cô ấy làm vợ cơ mà!
Cố Tiểu Kiều không chỉ tra mà còn rất lăng nhăng.
Hôm nay thích ngôi sao này, mai lại thích ngôi sao khác.
Hôm nay say nắng chàng trai này, mai lại cảm nắng chàng trai khác.
Hoa đào nối tiếp nhau, bị tôi chặn từng bông, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không ở bên tôi.
Cô ấy thích một tên con trai cùng lớp. Cái gì mà lớp phó học tập Tạ Xuyên.
Tên đó đỏng đảnh, không thích nói nhiều, lại còn nghèo, không biết cô ấy thích gì ở cậu ta.
Cố Tiểu Kiều rất thích xem tiểu thuyết ngôn tình, vừa khóc vừa cười trông như một kẻ ngố.c.
Các tổng tài bên trong tiểu thuyết đều rất trầm mặc, ít nói.
À, tôi hiểu rồi.
Tôi cắn răng cả ngày không nói một lời, kết quả cô ấy hỏi tôi có đang bị bệnh hay không…
Tôi nghiến răng hỏi cô ấy thích loại đàn ông nào, cô ấy nói thích đàn ông đẹp trai.
Tôi nhìn vào gương, Cố Tiểu Kiều, cậu bị m.ù à?
Khuôn mặt này của tôi, ngoại trừ không trắng bằng cậu ta thì có điểm nào thua kém?
Chẳng lẽ Cố Tiểu Kiều thích cái kiểu tiểu bạch kiểm kia sao?
Tan học, sau khi về nhà tôi trộm chiếc mặt nạ dưỡng trắng của mẹ, đắp lên mặt.
Hướng dẫn sử dụng bảo là đắp lên mặt 15 phút rồi rửa sạch, tôi nghĩ nếu để qua đêm thì sáng hôm sau thức dậy nó sẽ trắng hơn.
Kết quả, ngày hôm sau mặt không trắng mà nó còn bị đỏ lên, lại còn được tặng thêm một dấu mặt nạ ở trên mặt.
Tôi không thiết sống nữa…
Cố Tiểu Kiều hình như rất thích tên kia, cô ấy không cần tôi nữa, còn muốn ngồi cùng bàn với cậu ta.
Cô ấy lừa tôi, nói muốn ngồi cùng bàn với Tạ Xuyên là để lợi dụng cậu ta kèm bài tập cho mình.
Tôi khờ dại tin vào lời nói dối xằng bậ.y của cô ấy.
Mãi cho đến bữa tiệc tốt nghiệp đó, Cố Tiểu Kiều chơi thật hay thách rồi bị thua, cô ấy phải hôn một người ở đây.
Mắt tôi thấy cô ấy đang đi về phía mình, trong lòng vui sướng như điê.n.
Kết quả cô ấy không hề dừng lại mà đi ngang qua tôi, chạy đến hôn Tạ Xuyên.
Trong phút chốc, bầu trời của tôi sụp đổ, đầu xanh biếc, trong lòng nổi lên cơn bão.
Trong buổi chụp ảnh tốt nghiệp, tôi giả vờ vô tình ôm cô ấy, chụp chung một bức ảnh.
Cô ấy cười đến vô tâm còn tôi thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng.
Vợ tôi sắp chạy theo người khác rồi, phải làm sao đây?
Trước khi điền nguyện vọng, chú Cố nói cô ấy sẽ nộp nguyện vọng vào một trường học ở địa phương, tôi lập tức điền theo cô ấy.
Nhưng lại không nghĩ tới, Cố Tiểu Kiều và Tạ Xuyên cùng nhau đi Bắc Kinh.
Cố Tiểu Kiều, cậu là cái đồ xấu xa… Cậu không có đạo đức, cậu bỏ rơi tôi thế này…
Tôi nghĩ mình sẽ là chồng cả, ai ngờ cái lốp dự phòng cũng không phải, quá khó để chấp nhận rồi…
Ngày nào tôi cũng ngóng hai người họ chia tay, ai dè họ lại càng tình cảm hơn.
Được rồi, Cố Tiểu Kiều, cậu thích làm gì thì làm.
Sau này, tôi cũng thích ngắm hoàng hôn nhưng tôi luôn cảm thấy nó không còn đẹp như thời cấp ba nữa, có lẽ là do không có cậu ở bên cạnh.
Cố Tiểu Kiều, nếu cậu cũng đang ngắm hoàng hôn thì hãy coi như là chúng ta đang gặp mặt đi.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy vì Tạ Xuyên mà ở lại Bắc Kinh.
Cố Tiểu Kiều, cậu chưa từng trải qua gian khổ, làm sao có thể dễ dàng làm bắc phiêu* được.
*Người sống ở Bắc Kinh nhưng không có hộ khẩu Bắc Kinh.
Cậu thích cậu ta đến nỗi mà có thể trả giá vì cậu ta ư?
Cậu đúng là đồ ngố.c!
Quên đi, tôi mặc kệ cậu, tôi không muốn nhìn thấy mấy người yêu nhau.
Tôi ra nước ngoài, tôi biết cậu thích cậu ta học giỏi, vậy thì anh đây cũng học cao học, ai nói tôi không học giỏi?
Tôi không đợi cậu nữa, tôi ra nước ngoài đầy phồn hoa, tự do vui vẻ.
Những cô gái ở nước ngoài rất cởi mở, không ít người thích tôi.
Nhưng tôi không có hứng thú nói chuyện yêu đương, vì thế đôi đã đặt ảnh chụp chung của chúng ta làm hình nền điện thoại.
Tôi không có ý gì khác đâu nhá, tôi chỉ muốn lợi dụng cậu để chặn hoa đào thôi, bây giờ anh đây chỉ một lòng một dạ tập trung vào việc học.
Một đêm nọ, khi tôi đang ngủ, cậu đột nhiên gọi điện cho tôi.
Cậu không có lương tâm nhưng cuối cùng cũng nhớ đến tôi.
Vừa mở miệng ra đã đòi tiền, mà đòi tiền cũng oke thôi.
Tâm trạng của cô ấy không tốt, tôi còn tưởng cô ấy bị lừa dối hay là đang cãi nhau với ai.
Cô ấy không chịu nói, nhận tiền xong liền cúp điện thoại.
Một đàn anh rủ tôi cùng nhau khởi nghiệp, tôi còn đang cân nhắc nhưng khi nghe anh ấy nói ở Bắc Kinh, tôi liền đồng ý.
Đến Bắc Kinh xem cô ấy có ổn không.
Kết quả, cả người và tiền tôi đều ở Bắc Kinh còn cô ấy thì về quê rồi.
Tôi:...
Mẹ tôi nói cô ấy vừa mới thất tình đang cảm thấy rất khó chịu.
Ồ thì ra họ đã chia tay.
Hahahahahahhahahahahahahhaahahhahha!
Sau này tôi mới biết, 5 vạn đó là để chuyển cho Tạ Xuyên.
Được rồi! Tôi thật là khổ mà.
Vợ tôi chia tay bạn trai, tôi còn phải cung cấp phí chia tay.
Cố Tiểu Kiều à, cậu là cái đồ não yêu đương…
Quên đi, tôi không đành lòng nói cậu như vậy.
Tôi nghe nói cậu vừa mới thất tình, đang rất đau lòng, ăn uống không được ngon.
Chuyện lớn như vậy, tôi không thể ở đây nữa.
Mỗi ngày tôi đều chạy đi chạy lại giữa hai nơi, tình hình dịch bệnh khó khăn, gặp mặt cậu thật khó!
Nhìn cậu gầy quá, anh đây liền gom tiền mở một cái nhà hàng nhỏ, vỗ béo cậu.
Về sau, cô ấy rốt cuộc cũng thoát khỏi bóng m.a thất tình, bắt đầu con đường sáng tác các tác phẩm tiểu thuyết của riêng mình.
Tôi nghĩ, muốn viết thì viết đi, viết cho vui vẻ, không cần kiếm tiền cũng được.
Nhưng mà cừ lắm, cô ấy đã kiếm được số tiền nhuận bút đầu tiên từ việc viết tiểu thuyết.
Còn ngạo mạn đãi tôi một bữa lớn, coi như cũng có lương tâm.
Ngày hôm đó tôi nói đùa rằng, hay là hai chúng tôi cứ như vậy mà ở bên nhau đi nhưng cô ấy nói muốn hưởng thụ cái gì mà cuộc sống độc thân quý tộc.
Được thôi, độc thân cũng được tôi sẽ đợi.
Đôi khi tôi cũng hâm mộ những cuộc hôn nhân sắp đặt ngày xưa, nếu là lúc đó, tôi đã cưới và đưa cô ấy về nhà từ lâu rồi.
Sau này quá mệt mỏi vì bị thúc giục kết hôn, hai chúng tôi liền nói dối là đang ở bên nhau.
Ai ngờ, hai bên bố mẹ tôi vui đến mức cho bọn tôi đính hôn vào ngay ngày hôm sau.
Tôi vui sướng đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Chưa vui được bao lâu thì người yêu cũ của cô ấy quay lại, thật là rắc rối.
Trước mặt tôi, hai người họ rời đi.
Tức ch.ế.t tôi, tức ch.ế.t tôi, tức ch.ế.t tôi rồi!
Tạ Xuyên nhất định sẽ đề nghị quay lại, Cố Tiểu Kiều tai mềm, kiểu gì cũng sẽ bị dao động.
Bọn họ nhất định sẽ ôm ấp nhau, anh anh em em…
Không được không được, tôi không chịu nổi nữa…
Nếu bây giờ tôi không ra tay, tôi sẽ bị mất vợ.
Tôi lấy hết can đảm, vất vả lắm mới nói ra được, kết quả cô ấy lại coi như gió thoảng bên tai.
Tôi tức giận và lo lắng đến mức không thể kiềm chế bản thân, hoàn toàn không thể kiểm soát được nữa.
Bằng cách nào đó tôi đã tỏ tình với cô ấy, lại còn hôn cô ấy nữa…
Cả người tôi cảm giác như đang bay trên mây…
Nhưng sau khi xong việc tôi lại bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu cô ấy ghé.t tôi thì làm sao bây giờ?
Nếu cô ấy không để ý đến tôi nữa thì làm sao bây giờ?
Nếu cô ấy chạy theo người khác thì làm sao bây giờ?
Rối ch.ế.t tôi rồi, rối ch.ế.t tôi rồi…
Nhưng Cố Tiểu Kiều còn đưa áo sơ mi với cà vạt cho tôi mà, tuy rằng áo nhỏ hơn một size nhưng chỉ là một size mà thôi, nhất định là cô ấy đã chọn lựa rất tỉ mỉ.
Cô ấy tham tiền như vậy mà vẫn tiêu tiền cho tôi, nhất định là cũng thích tôi rồi.
Nhưng cô ấy vẫn không để ý đến tôi aaa…
May thay, bố vợ kiêm bố đỡ đầu đã gọi điện cung cấp thông tin cho tôi, bố nói nếu tôi và Tạ Xuyên cùng rơi xuống nước, cô ấy sẽ cứu tôi đó!
Hahahahahaahhahahahahahahahahahahahahahaahahaaha!
Tôi đã nói rồi, nhất định trong lòng cô ấy có tôi.
Bố vợ kiêm bố đỡ đầu của tôi nói cô ấy rất thích suy nghĩ linh tinh, bảo tôi giúp cô ấy khỏi nghĩ ngợi nhiều.
Hắc hắc, tôi liền nói, nếu cô ấy không đồng ý chúng tôi sẽ ngay lập tức tuyệt giao, chỉ doạ doạ xíu thôi!
Ai mà chẳng cậy sủng sinh kiêu.
Cuối cùng cô ấy đã chủ động hôn tôi đó, khụ khụ, mặc dù nụ hôn có hơi chút hoang dã.
Cưới vợ phải cưới liền tay, tôi thành công đưa cô ấy về nhà.
Tôi mà lại!
Yêu thầm hai mươi năm cuối cùng tôi cũng được đền bù như mong muốn, Cố Tiểu Kiều cuối cùng cũng là vợ tôi.
Tôi nhìn người đang nằm ngủ ngon lành ở trong lòng mình, không khỏi cảm khái:
Cuộc đời này, như vậy đã viên mãn rồi.