Chương 17 - Ngoại truyện về Tạ Xuyên. - Tình Cũ Đã Qua

Năm 28 tuổi, tôi về nước, được mời tham dự lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường.

Ánh mắt của tôi đã tìm kiếm ở dưới khán đài một vòng rất lâu nhưng vẫn không thể tìm được gương mặt đó.

Có một học sinh hỏi tôi: “Đàn anh, hồi còn đi học anh có phải lòng ai không?”

Tôi cười cười: “Tất nhiên là có rồi.”

Ngày đầu tiên khai giảng, toàn bộ lớp phải tự giới thiệu về bản thân, khi cô ấy bước lên bục giảng, các nam sinh ở bên dưới đều khe khẽ thì thầm.

Năm ấy, bộ phim “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” rất nổi tiếng, cô ấy dường như cũng rất giống diễn viên Thẩm Gia Nghi vậy.

Xinh đẹp, dễ thương, tự tin lại rạng rỡ, có rất nhiều thích thầm cô ấy.

Nhưng tôi không phải là một trong số đó, có những thứ quá chói mắt để có thể nghĩ tới, có muốn cũng không dám nghĩ tới.

Sự nghèo khó của gia đình đã khiến tôi sớm hiểu được rằng con đường học tập là con đường duy nhất có thể giúp tôi thay đổi vận mệnh của mình.

Nhưng tôi vẫn luôn nhớ kỹ tên của cô ấy, Cố Kiều.

Sau khi tự giới thiệu bản thân xong, rất nhiều người đã bắt đầu nói chuyện phiếm. Có người hỏi tôi: “Tạ Xuyên, bố mẹ cậu làm nghề gì vậy?”

Tôi nói: “Nông dân.”

“Ồ hoá ra là làm trồng trọt à~” - Nam sinh kia trêu ghẹo tôi. Vẻ mặt hắn mang theo chút khinh khỉnh và khinh thường.

“Trồng trọt thì có làm sao? Không có thực phẩm do các cô chú nông dân làm ra thì sao cậu có thể ăn đến tai to mặt lớn như vậy?”

Cô ấy không kiên nhẫn trừng mắt liếc người kia một cái, lớn tiếng khiển trách.

Nam sinh kia im lặng một lúc lâu không dám nói gì.

Trong một khoảnh khắc, thanh xuân ảm đạm không có một tia sáng của tôi đột nhiên lại có thêm màu sắc.

Trong một khoảnh khắc, tôi thực sự đã có ý nghĩ ảo tưởng, phải lòng một ai đó.

Cô ấy chói mắt đến mức làm tôi không dám nhìn cô ấy.

Chỉ có thể lặng lẽ viết lên từng dòng phụ lục của quyển sách toán hai chữ “gq*”

*Tên phiên âm của Cố Kiều là “gu qiao”

Tôi chỉ dám lặng lẽ xếp hai quyển vở bài tập của chúng tôi cạnh nhau mỗi khi thu bài.

Tôi lặng lẽ theo dõi mọi thứ về cô ấy.

Bạn cùng bàn của cô ấy tên là Giang Thừa, cậu ta là thanh mai trúc mã của Cố Kiều, là lớp trưởng nhưng lại nổi danh vì là một tên đầu gấu ở trong trường.

Cô ấy rất thích uống trà sữa, ngắm hoàng hôn sau mỗi giờ học.

Tôi chỉ dám đi ở phía sau cô ấy từ xa, nhìn ngắm dáng vẻ của cô ấy mỗi khi cười.

Ánh mắt tôi ôm lấy dáng vẻ của cô ấy, trong lòng cuồn cuộn dâng lên một thứ tình cảm nồng nhiệt.

Cô ấy đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, làm tôi hoàn toàn bối rối.

Tôi giả vờ thờ ơ, làm như không có chuyện gì đi ngang qua cô ấy, khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, dưới ánh nắng chiều hạ, tình yêu bị kìm nén cứ mọc lên bừa bãi như cỏ dại.

Từ ấy trở đi, không biết vì sao cô ấy bắt đầu theo đuổi tôi.

Tôi thầm vui mừng nhưng lại không dám tiến về phía trước.

Là một người tự ti, tôi không dám mộng tưởng có được tình yêu.

Có rất nhiều người bàn tán, họ nói rằng tại sao hoa khôi giảng đường lại đi coi trọng một tên nghèo khó.

Sau giờ học, Giang Thừa chặn tôi lại, cậu ta nói đây chỉ là cảm xúc nhất thời của cô ấy mà thôi, cô ấy thích rất nhiều chàng trai và tôi chỉ là một trong số đó.

Quả nhiên, không bao lâu sau, cô ấy đã bỏ quên tôi.

Lúc yêu cô ấy rất nồng liệt nhưng khi buông tay rồi thì cũng rất tuyệt tình.

Nhưng rốt cuộc tôi cũng thể giữ bình tĩnh được nữa, bạn thấy đấy, con người chính là tham lam như vậy.

Cố Kiều, em thích anh, cũng không thể thích nhiều hơn một chút sao?

Hôm đó, cứ như bị trúng tà, tôi đi tìm cô ấy, vì vài ba câu nói của cô ấy tôi đã tự làm chính mình trở nên mất bình tĩnh.

Cô ấy nói, muốn cùng tôi thi vào một trường đại học ở Bắc Kinh, muốn tôi trở thành bạn cùng bàn của cô ấy.

Sau đó, chúng tôi đều đã nhận được giấy báo nhập học của một ngôi trường đến từ cùng một thành phố.

Trong bữa tiệc tốt nghiệp, cô ấy bước qua đám đông, cúi đầu hôn lên má tôi.

Trước đây, tôi không bao giờ dám ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, nhưng trong khoảnh khắc kia, ánh trăng đã thực sự chiếu xuống người tôi.

Sau khi tốt nghiệp, cô ấy nói muốn cùng tôi ở lại Bắc Kinh.

Chúng tôi đi gặp bố mẹ hai bên, trong khoảnh khắc kia tôi đã thực sự cảm nhận được sự chênh lệch giữa hai người chúng tôi.

Cô ấy tốt đẹp quá, tốt đến mức rõ ràng tôi biết mình không xứng đáng nhưng vẫn không nỡ buông tay.

Cô ấy là bảo bối nhỏ được chiều chuộng nhất nhà nhưng lại theo tôi ngồi sau chiếc xe đạp điện, thổi gió.

Tôi cố gắng tằn tiện hết mức nhưng cũng chỉ mua được cho cô ấy một chiếc túi giả cao cấp.

Năm thứ hai sau khi tốt nghiệp đại học, bố tôi không may bị ngã, cần phải được phẫu thuật, lần đầu tiên tôi buông bỏ tôn nghiêm đi vay tiền bạn bè cùng lớp.

Lòng tự trọng của tôi bị phá nát tan tành, không còn đáng một xu.

Vào ngày sinh nhật của tôi, cô ấy đã tặng cho tôi một chiếc đồng hồ trị giá 1 vạn.

Chiếc đồng hồ đó, tôi vẫn luôn đặt ở trước giường mình, chưa bao giờ dám đeo nó vào tay.

Nhìn đến nó, tôi lại nhớ tới cô gái mà mình yêu thương, tình nguyện để bản thân xách túi giả nhưng lại đi mua một chiếc đồng hồ thật cho bạn trai.

Tạ Xuyên ơi Tạ Xuyên, mà.y xem mà.y có xứng đáng với cô ấy không?

Mà.y kéo cô ấy xuống, lại còn muốn cô ấy cùng mình chịu đựng bao nhiêu gian khổ nữa?

Cô ấy nói hối hận, không muốn cùng tôi tiếp tục sống một cuộc sống không thể nhìn thấy tương lai.

Cứ như vậy, chúng tôi chạy theo con đường của riêng mình.

Sau đó, tôi liều mạng kiếm tiền.

Tình hình dịch bệnh trong nước trở nên nghiêm trọng, tôi lo lắng cho cô ấy, nhưng giờ đây tôi nào còn tư cách để liên lạc cho cô ấy.

Vào năm thứ tư ở nước ngoài, bố tôi gọi điện tới báo rằng mẹ tôi ngã bệnh.

Về sau tôi mới biết được, đó là bệnh un.g th.ư, nó đã được phát hiện cách đây một năm nhưng mẹ tôi vẫn luôn một mực dấu tôi.

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy mình thật vô dụng.

Sau đó, tôi bất ngờ gặp lại cô ấy.

Một mặt tôi giả bộ thờ ơ nhưng tình yêu bị kìm nén đã lan tràn một cách bừa bãi.

Tôi từng rất nực cười nghĩ rằng, bây giờ bản thân tôi đã có tất cả, tôi đã có thể cưới cô ấy.

Nhưng Giang Thừa đã khinh thường chất vấn tôi: “Tạ Xuyên, anh thực sự cho rằng 5 vạn kia là tiền học bổng sao? Đó là số tiền Cố Kiều đã mượn tôi.”

“Nếu lúc trước cô ấy không buông tay, anh nghĩ mình có thể thành công được như bây giờ sao?”

Về sau, tôi mới nhận ra, cho dù là trước đây hay là bây giờ cô ấy cũng chưa bao giờ quan tâm đến việc tôi có tiền hay không.

Sau này, tôi có rất nhiều tiền.

Nhưng tôi vẫn không thể cứu được bệnh tình đang nguy kịch của mẹ, cũng không thể quay lại với cô gái mà mình yêu.

Từ rất lâu trước đây mẹ đã nói với tôi, nếu Cố Kiều rời bỏ con, con bé sẽ gặp được một người tốt hơn, còn con thì sẽ không như vậy.

Đúng vậy, sau này tôi gặp được một số người, họ đều hỏi tôi anh có nhà không? Anh có xe không? Anh có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng?

Tôi vẫn luôn nhớ tới cái nhìn thoáng qua dưới ánh hoàng hôn đỏ rực của mùa hạ năm 18 tuổi.

Nhớ đến cô gái ngồi sau chiếc xe đạp điện của tôi và nói rằng, về sau có tiền chúng ta sẽ mua túi Hermès, xe Land Rover nhé.

Sau này chúng ta cái gì cũng có chỉ là… không chúng ta nữa rồi.

Cô ấy nói với tôi: “Tạ Xuyên, anh sẽ gặp được một người khác tốt hơn.”

Nhưng tôi biết rằng, tôi sẽ không bao giờ gặp được.

Người cô ấy yêu đã tổ chức cho cô ấy một đám cưới hoành tráng, cô ấy chậm rãi bước lên lễ đường trong bộ váy trắng dài chấm đất, trông xinh đẹp vô cùng.

Cô ấy nói: “Em đồng ý.” Rồi ôm hôn chồng mình trong tiếng vỗ tay của đám đông.

Tôi đứng từ xa, chứng kiến tình yêu của cô ấy.

Tôi đã sớm chuẩn bị đủ số tiền 20 vạn, biến nó trở thành lời chúc phúc của mình.

Vào ngày kỷ niệm thành lập trường, vẫn có một số bạn học sinh tò mò hỏi tôi kết quả của mối tình yêu thầm kia: “Sau đó, chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.”

“Sau đó, tôi đã trả lại ánh trăng cho bầu trời đầy sao.”

Cố Kiều, anh đã đánh mất em rồi.

Cố Kiều, tân hôn hạnh phúc.