Chương 204 - Tình Ca

Thi San ngại ngùng nhắm chặt hai mắt, cảm giác toàn thân lạnh buốt mỗi khi chiếc quạt máy quay sang hướng mình. Thế nhưng, từng tấc da thịt của cô nhanh chóng được môi anh sưởi ấm bằng những nụ hôn.

Mỗi nơi làn môi ấy lướt qua, những vết đỏ minh chứng cho tình yêu sâu đậm anh dành tặng cô in rõ mồn một trên làn da trắng tuyết.

- Em yêu, đừng gồng người cứng ngắc như vậy, thả lỏng nào. – Thắng Vũ kề môi vào tai cô, khẽ dụ ngọt.

Làn hơi thở thơm ngát hương bạc hà của anh vương vấn trong những lọn tóc xõa dần giúp cô thư giãn, cánh tay thon dài nhẹ nhàng ôm lấy chiếc cổ người đàn ông.

Giây phút cảm nhận bản thân đã tan hòa vào anh, cô hạnh phúc bật khóc và anh cũng vậy. Giọt nước mắt anh lã chã rơi xuống, hòa vào nước mắt cô, tuôn thành dòng.

Đôi uyên ương quấn quýt không rời, chiếc ga trắng tinh thấm dẫm những mồ hôi, nước mắt và dấu vết trinh nguyên của người con gái.

Anh yêu cô một cách dịu dàng, đầy trân trọng, không cuồng dã, không mãnh liệt, từng bước đưa cô chạm tới giây phút thăng hoa của tình yêu đôi lứa.

Ái ân qua đi, Thi San mệt rã rời, cô nép vào lòng Thắng Vũ, gối đầu lên tay anh và cùng anh chìm vào giấc mộng đẹp. Đêm nay, cô đã có thể ngủ ngon trọn một giấc dài và anh cũng không còn chập chờn, tỉnh giấc giữa khuya.

Mãi khi ánh nắng xuyên qua kẽ hở của bức màn, Thi San mới tỉnh giấc. Cô nghịch ngợm, lấy ngón tay chạm vào chóp mũi Thắng Vũ.

Một người đàn ông đẹp người tốt tính và tài năng như anh vì sao lại phải mang lấy căn bệnh đa xơ cứng này chứ?

Khi ngón tay chạm đến vành môi thì anh tỉnh giấc, tiện thể há miệng cắn cho cô một cái.

- Hôm qua anh cắn em còn chưa đủ sao? Anh thích cắn thế à? – Cô hờn dỗi quay lưng về phía anh, nheo mắt nhìn hai dấu răng hằn trên ngón trỏ của mình.

- Ừ, chưa đủ, anh sẽ cắn em dài dài. – Thắng Vũ nhích người áp sát cô, vùi đầu vào gáy cô và nói.

Cô gái nhà quê thở dài ảo não, đúng là cho dù người đàn ông của cô có đàng hoàng đứng đắn đến mấy thì khi lên giường, anh cũng hóa thành tên lưu manh như tất cả những gã đàn ông khác thôi.

Ban đầu, đúng là anh rất dịu dàng, từ tốn, cơ mà tới hiệp thứ hai, thứ ba thì giày vò cô không thương tiếc, còn bảo rằng vì quá yêu nên không kiềm chế được bản thân.

- Thi San à, em hãy.. cứ bay xa với ước mơ của mình nhé, thi thoảng về thăm anh cũng được. Em đã từng ước mơ..

- Không đâu. Đó là trước lúc yêu anh. Giờ đây, em muốn ở cạnh anh từng giây từng phút. - Cô quay người lại, đưa tay ôm lấy mặt anh, kiên định nói ra ước mơ lớn nhất của mình.

- Được, vậy vợ chồng chúng ta sẽ sống ở đây. Trồng hướng dương lấy hột bán và đến trại trẻ dạy đàn cho các cháu. Em thấy ổn không?

Thi San gật đầu lia lịa, hôn lên môi anh một cái rồi giở chăn bước xuống. Cái cảm giác nhức mỏi và đau khắp toàn thân khiến cô phải cử động chầm chậm.

Thắng Vũ nhìn theo cái dáng lom khom của cô mà tự trách sao bản thân mình hôm qua bạo liệt quá, cô như ly rượu vang nồng làm anh càng uống càng say, mất sạch kiểm soát.

- Anh ơi, hướng dương nở rồi.

Tiếng kêu lanh lảnh của Thi San cất lên khi đập vào mắt cô là những bông hoa vàng tựa ánh nắng mặt trời buổi ban trưa đang đồng loạt quay về hướng Đông chào đón vầng thái dương rực rỡ.

Hôm qua, cô đến vào lúc chiều chếch choáng nên không để ý những chiếc nụ bé xinh đã xuất hiện.

- Đẹp quá anh ơi.

Cô quay lại khi nghe tiếng bước chân tình nhân gõ xuống khoảng sân sạch sẽ. Cô không biết rằng trong mắt Thắng Vũ thì nụ cười tỏa nắng của cô còn đẹp hơn gấp ngàn lần những đóa hoa kia.

Anh nắm tay cô, dẫn đi vào giữa vườn hướng dương cao gần bằng đầu người, cho bao giọt sương sắp vỡ vương vào áo nhau, cho cô cảm nhận được những thi vị của cuộc sống yên ả chốn quê nghèo.

Khi không còn nỗi lo cơm áo gạo tiền bủa vây, cảm giác sẽ rất khác. Bước chân cô không còn vội vã, tâm tư cô vơi nhẹ lắng lo.

Thắng Vũ dừng lại, kéo Thi San lên đứng phía trước và vòng tay ôm lấy eo cô, cùng nhau hướng ánh nhìn về nơi mặt trời mọc.

- Cả làng này chỉ thấy mỗi anh trồng hướng dương. – Cô hơi ngả đầu để tựa sát vào lòng anh.

- Ừ, hôm trước bên ủy ban xã có xuống thăm vườn của anh và họ cũng có ý định khuyến khích các hộ gia đình chuyển sang trồng hướng dương. Bán bông cũng được, bán hột cũng được, và còn có thể thu hút khách du lịch nữa. Mô hình du lịch về các vùng nông thôn đang có xu hướng phát triển đấy.

- Học quản trị kinh doanh có khác nhỉ? Chồng em thật biết cách kiếm tiền.

Ánh nắng dần chứa chan khắp chốn, tô hồng hai gương mặt đong đầy hạnh phúc của cặp trai tài gái sắc.

Cuối cùng, qua bao ngày u ám, biền biệt cách xa, họ đã về bên nhau, cùng sưởi ấm cõi hồn nhau và thổi bùng ngọn lửa tình yêu chưa bao giờ lụi tắt.