Chương 202 - Tình Ca

Bàn tay nhỏ bé, mong manh liên tục đánh vào lưng người đàn ông thay cho ngàn lời trách móc. Thế nhưng, chỉ sau vài giây, cô lại dùng tay xoa dịu tấm lưng anh.

Họ ôm nhau thật lâu, chẳng nói thêm gì nhưng cả hai đều cảm nhận được lời tình yêu sâu lắng mà đối phương đang trao gởi đến mình.

- Chúng ta ăn cơm rồi ôm tiếp nhé. – Thắng Vũ ghé vào tai cô, thì thầm.

- Không muốn, em phải ôm cho đủ ba năm rồi mới cho anh ăn cơm. Anh đáng bị trừng phạt. – Cô nũng nịu, bám dính anh như keo.

- Anh còn phải uống thuốc đúng giờ đó.

Đúng như Thắng Vũ dự đoán, vừa nghe tới đó, Thi San liền buông tay, hối thúc anh ra bàn ngồi đợi để cô dọn cơm.

Nhìn bóng dáng thân thương trong chiếc tạp dề, Thắng Vũ bất giác mỉm cười. Cánh nhạn bạt theo cơn gió bay về phương xa giờ đây đã tự tìm lối quay về bên anh.

Cô có thể chỉ là đóa hoa không tên giữa dòng đời nhưng cô chính là đóa hoa mang tên Tình Yêu mà ông trời đã ưu ái ban tặng cho kẻ bệnh tật như anh.

- Đồ ăn của anh hơi nhạt đó, em lấy thêm nước mắm mà ăn. – Anh gắp miếng thịt ở giữa con cá cho vào chén cô và nói.

- Em thấy vừa miệng mà. Ăn mặn mất công uống nước sình bụng cóc. – Cô dí dỏm đáp lời.

- Em gầy quá. – Giọng anh đầy xót xa.

- Là tại người nào hại em hả? – Cô phụng phịu dỗi hờn.

Bữa cơm hôm nay tuy đạm bạc nhưng lại là bữa cơm ngon nhất trong suốt hơn hai năm qua của cả cô và anh. Anh vẫn như xưa, chăm chút cho cô, lấy xương cá cho cô và nhắc cô ăn nhiều. Cô đã về và hoàn thiện giấc mơ của anh, cho anh hơi ấm của tình thân cùng tình yêu đôi lứa.

Trời bên ngoài tối dần và khi ánh trăng lững thững lên đầu ngọn tre nằm thì tiếng côn trùng cũng ra rít vang vọng khắp nơi. Thứ âm thanh đặc trưng này ở thành phố làm sao nghe được.

Anh nắm tay cô, dẫn ra bậc thềm và cùng nhau ngắm ánh trăng đêm. Anh không còn là chú Cuội cô đơn bên gốc đa nữa.

- Em nhớ gì không Thi San? Ngày chúng ta gặp nhau cũng là mùa hè. – Anh hôn nhẹ lên tóc cô và nói.

- Làm sao em quên được. Thắng Vũ à, thực ra, ngay lúc nhìn thấy anh trên ti vi là em đã yêu anh rồi, mãi sau này em mới nhận ra. Ành à, anh có tin là em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên không? – Cô ngước lên, giương đôi mắt to tròn nhìn anh.

- Anh tin. Anh cũng yêu em ngay khi nhìn thấy em mà. Anh đã từng nói với em còn gì.

- Anh có nói hả? Sao em không nhớ nhỉ?

- Em không nhớ sao?

Thắng Vũ chau mày nhìn cô gái đang cố tình trêu ngươi mình. Anh rất muốn cúi xuống, cắn vào đôi môi hồng kia một cái cho cô nhớ lại. Thế nhưng, anh vẫn ngại ngần khi nghĩ đến chuyện mình chẳng thể cho cô một gia đình trọn vẹn.

Anh biết rõ chẳng có cô gái nào không muốn được làm mẹ cả. Trước đây, cô đã từng dự định sẽ sinh thật nhiều con cho anh.

- Thắng Vũ, hôm trước em có xem một bộ phim, anh có muốn biết nội dung bộ phim ấy là gì không? – Cô cúi đầu, tựa hẳn vào lòng anh và thì thầm cất lời.

- Có, em kể đi.

Sau tiếng đằng hắng, cô chậm rãi kể cho anh nghe câu chuyện về một cặp đôi. Họ yêu nhau tha thiết nhưng rồi đến một ngày người đàn ông phát hiện mình bị bệnh nan y, sắp chết.

Anh ta vì muốn người yêu được sống vui vẻ và hạnh phúc nên đã dùng cách lạnh nhạt và đối xử tệ với cô ấy để đẩy cô ấy ra khỏi đời mình.

Cô gái đáng thương đó chẳng hay biết gì cho đến một hôm nọ, cô vô tình nhìn thấy kết quả xét nghiệm của bạn trai. Vì muốn anh ta yên lòng nên cô đã kết hôn với một anh chàng khác. Thế nhưng, đám cưới ấy chỉ là một vở kịch.

- Cuối cùng, chàng trai ấy chết và rồi cô gái ấy cũng tự tử theo anh ta.

Nói đến đó, Thi San liền rời khỏi vòng tay Thắng Vũ, nhìn thẳng vào mắt anh như muốn khẳng định tình yêu cô dành cho anh có thể lấn át tất cả những khao khát khác.

- Anh à, nếu chàng trai ấy biết trước kết quả này thì chắc chắn anh ta sẽ không làm như vậy đâu. Tại sao chúng ta không gạt bỏ tất cả những lo lắng vụn vặt và sống cho tình yêu này. Đừng lãng phí thời gian nữa được không anh? Thời gian qua đã là mất mát quá lớn với em rồi.

Đôi mắt long lanh ngấn lệ và những lời tự đáy lòng của người yêu đã đập tan hết những đắn đo trong lòng chàng nghệ sĩ.

Anh nhẹ nhàng kéo Thi San lại gần và hôn lên mi mắt cô, cảm nhận vị mặn đắng mà cô đã phải chịu đựng trong những bữa ăn nơi xứ người.

Làn hơi thở của họ quyện vào nhau khi nụ hôn dịu dàng từ đôi môi ấm áp của anh di chuyển khắp gương mặt cô, lau khô những vệt nước mắt.

- Anh yêu em Thi San.

Sau lời thì thầm, anh đặt nụ hôn nồng nàn lên môi cô. Cảm giác ngọt ngào, êm ái khi hai đôi môi quấn quýt nhau đã đưa anh và cô về lại vùng kỷ niệm hôm nào.

Những hơi thở hỗn loạn đứt gãy và những bàn tay không ngừng ve vuốt dần dẫn dắt đôi tình nhân đến những khát khao nguyên thủy nhất của loài người.