Chương 120 - Tình Ca

Có tiếng đẩy cửa thật khẽ vang lên và bóng dáng của cô bạn thân nhanh chóng lọt vào tầm mắt của Ngọc Vy.

Thật lòng mà nói, Ngọc Vy chẳng muốn để bất kỳ người quen thân nào nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của mình nhưng khi thấy Thi San thì cô lại mừng rơi nước mắt.

- Ôi, Vy thức dậy rồi. – Thi San thốt lên ngay khi vừa bước đến bên giường.

Vết bỏng kéo dài từ trên má Ngọc Vy xuống đến gần miệng nên khi cô vừa hé môi để nói chuyện thì cảm giác đau đớn lại khiến cô không thể tiếp tục.

Biết cô bạn đang khó khăn trong vấn đề giao tiếp nên Thi San nhanh chóng đặt ngón tay lên bờ môi Ngọc Vy, ra hiệu hãy im lặng.

- Vy nghe San nói là được rồi. Vy à, anh Thanh Phong đã phẫu thuật thành công, tính mạng không còn nguy hiểm nữa, chỉ cần thời gian để bình phục hoàn toàn thôi.

Nước mắt Ngọc Vy lại trào ra vì quá vui mừng. Ngay khi cô tỉnh dậy và nhìn thấy Blake, cô đã rất muốn hỏi anh về tình hình của Thanh Phong nhưng hoàn toàn bất lực vì không thể nói chuyện.

Bây giờ, nghe tin anh bình an, lòng cô cũng nhẹ nhõm và cảm thấy sự hy sinh của mình không uổng phí.

Nhìn cử động của bàn tay Ngọc Vy, Thi San lờ mờ đoán rằng cô bạn muốn mình giữ bí mật chuyện cô bị cháy với gia đình Thanh Phong.

Bạn của cô vì cứu Thanh Phong mà thành ra thế này nên cô không dám chắc bản thân sẽ giữ bí mật này với anh. Thế nhưng, hiện tại cô đành hứa cho Ngọc Vy yên tâm điều trị.

- Vy không muốn gia đình anh Thanh Phong biết đúng không? Được, San sẽ không nói với họ. San sẽ nói anh Thắng Vũ và anh Blake giữ bí mật.

Khóe môi Ngọc Vy chỉ khẽ mím lại nhưng Thi San hiểu đó là dấu hiệu tỏ vẻ hài lòng của cô.

Bàn tay Thi San nhẹ nhàng nâng tay Ngọc Vy lên và động viên cô bạn hãy cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Những lúc có sự cố ập đến, Thi San lại cảm thấy chỉ có tiền mới là chỗ dựa an toàn cho những con người nghèo khổ như cô.

Cảm giác bất lực vì không thể giúp được bạn mình điều gì ngoài lời động viên khiến cô buồn vô cùng. Tuy nhiên, đối với Ngọc Vy mà nói, cô chỉ cần bấy nhiêu thôi.

Số tiền mà Ngọc Vy tích cóp trong ngần ấy năm dư sức đóng viện phí, chỉ là không đủ chi phí để sang nước ngoài làm phẫu thuật ghép vạt da tự thân.

Cô cũng tự an ủi bản thân chấp nhận sống với gương mặt xấu xí này rồi, quan trọng là cô còn được nhìn thấy ánh mặt trời và hít thở bầu không khí trong lành của sớm mai.

- À. Mắt của San hả? Tại.. tại San khóc đó. Thực ra, mẹ anh Thắng Vũ mất cách đây hai ngày. Hôm nay, bà vừa được hỏa táng và đưa ra nghĩa trang. - Thi San thật thà nói khi thấy Ngọc Vy chỉ ngón tay vào mặt cô.

Đổi lại lúc này là Ngọc Vy siết chặt lấy tay Thi San. Cô không nói được nên chỉ có thể dùng cách này để an ủi người bạn. Hóa ra ngày cô và Thanh Phong gặp nạn cũng là ngày bà Hoàng Mai trút hơi thở cuối cùng.

Tuy Ngọc Vy chẳng thân thiết gì với Thắng Vũ nhưng cô rất quý tính cách hiền lành của anh, thế nên, lúc này, cô ước sao Thi San đừng nuôi ý định dọn ra khỏi nhà anh nữa.

Anh vẫn còn đi học và chưa lập gia đình, nếu chỉ còn mình anh trong căn biệt thự rộng lớn đó thì anh sẽ buồn lắm.

Cánh cửa lại hé mở và hai người đàn ông bước vào. Blake cười thật tươi khi thấy Ngọc Vy đã mở mắt.

Vì cô từng nói nụ cười của anh mang năng lượng tích cực cho người khác nên mặc dù anh đang buồn rất nhiều khi thấy cô bị nạn thì anh vẫn phải ép mình nhe răng ra.

- Ngọc Vy thức rồi ư? Cũng vừa đến giờ uống sữa rồi đấy. – Blake lên tiếng.

- Sữa ở đâu nhỉ? Để tôi đút cho cô ấy. – Thi San vội đứng lên và nhìn những cái hộp trên bàn.

- Để tôi giúp cô ấy. Cô và anh Thắng Vũ về nhà nghỉ ngơi đi. Cả hai người đã rất kiệt sức sau đám tang rồi. Nếu tôi biết thì tạm thời chưa báo với cô đâu. – Blake vừa múc bột sữa ra ly vừa nói.

Thấy Thắng Vũ đang quay mặt đi hướng khác, lấy tay che miệng, cô biết là anh đang ngáp vì mấy đêm liền anh chẳng ngủ.

Dẫu vậy thì cô vẫn thấy áy náy bởi Blake chỉ mới quen biết Ngọc Vy và cô. Anh đã tạm trú trong bệnh viện suốt mấy ngày rồi nên cô lo công việc của anh bị ảnh hưởng.

- Anh Blake, lúc nào anh cần đi đâu hoặc đến trung tâm dạy trang điểm để dạy học thì anh cứ báo tôi nhé. Tôi sẽ chạy vào với cô ấy.

- Không đâu, tôi sắp xếp được mà. Tôi có thể điều hành cơ sở của mình từ xa. Tôi sẽ chăm sóc Ngọc Vy đến khi cô ấy ra viện. Cô yên tâm đi, tôi sẽ thuê hộ lý thêm để giúp cô ấy.

Nụ cười của Thi San trở nên méo xẹo vì cô cảm thấy có gì đó rất lạ. Nếu như cô đoán không lầm thì anh chàng này đang thích Ngọc Vy.

Chẳng có ai tình nguyện ở lại bệnh viện và chăm sóc một người bạn mới quen biết cả. Cô biết anh có thể điều hành công việc từ xa nhưng chắc chắn sẽ có chút khó khăn và không được linh hoạt.

- Vậy thì trăm sự nhờ anh. Cảm ơn anh rất nhiều. – Thi San cúi đầu tỏ lòng cảm kích anh chàng đẹp trai.

Vừa bước đi vài bước thì chợt nhớ ý muốn của Ngọc Vy nên cô quay lại và thì thầm vào tai của Blake, bảo anh đừng cho gia đình Thanh Phong biết Ngọc Vy bị nạn.

- Tại sao? – Anh hỏi khẽ.

- Là ý muốn của cô ấy. Anh cũng đừng thắc mắc lý do làm gì. – Cô thì thầm.

Chân mày Blake nhíu lại tỏ vẻ khó hiểu nhưng rồi anh vẫn gật đầu và hứa với cô. Cũng may, mấy hôm nay vì lo có nhiều người vào thăm sẽ khiến Ngọc Vy không có không gian nghỉ ngơi nên anh chưa gọi điện thông báo cho bất kỳ ai hết.