Chương 119 - Tình Ca
Thi San đã đẩy cửa bước vào phòng từ lâu mà Blake vẫn đứng trân ra như cột đình. Bạn thân thuở nhỏ bị nạn gần chết mà anh chẳng hay biết gì.
Chiều hôm đó, vì muốn rủ Ngọc Vy đi ăn nên anh đã gọi điện cho cô. Thế nhưng, vì chiếc điện thoại của cô đã biến thành tro nên chẳng thể nào liên lạc được.
May mắn thay, khi anh đến phòng trọ tìm thì người hàng xóm đã cho anh biết rằng cô đến quán karaoke Pink để làm thêm, đồng thời lúc đó, thông tin về vụ hỏa hoạn thảm khốc cũng đến tai anh.
Nhờ các nhân viên còn đang lảng vảng cạnh hiện trường vụ cháy để chờ tin tức những người đồng nghiệp còn mắc kẹt bên trong mà anh biết được cô đã được chuyển đến bệnh viện thành phố.
- Một ngày tồi tệ. Tôi đã không hay biết gì. Tôi thậm chí không bước chân ra khỏi cổng bệnh viện từ lúc vào đây.
Blake tự trách bản thân rồi rủ Thắng Vũ xuống căn tin uống nước cùng mình. Anh biết nếu không phải vì thăm bệnh hoặc trị bệnh thì chẳng ai muốn lê la trong chỗ này cả.
Bên trong căn phòng tiệp một màu trắng, Thi San lặng lẽ ngồi bên cạnh Ngọc Vy, dù rất muốn nhưng cô chẳng dám cầm tay vì sợ cô bạn thức giấc.
Có lẽ bây giờ, giấc ngủ chính là liều thuốc tạm thời hiệu quả để cô ấy quên đi sự thật đau lòng này.
Suốt từ sáng đến giờ, Thi San chẳng uống giọt nước nào nên cô cảm thấy hơi khát. Đoán chừng còn lâu Ngọc Vy mới thức dậy nên cô với tay lấy cái cốc nhựa rồi đi ra ngoài lấy ít nước nóng.
Vừa vướng cơn mưa sáng nay mà cổ họng cô đã có vấn đề rồi, có lẽ lát nữa cô phải mua thuốc cảm để ngăn chặn kịp thời, tránh bệnh chuyển biến nặng thêm.
- Chị ơi, chị cho em hỏi chị Ngọc Vy nằm phòng này đúng không ạ?
Tiếng một cô gái cất lên từ phía sau khiến Thi San giật mình. Cô vội quay lại và gật đầu.
Nhìn cánh tay còn băng trắng và vài vết bỏng trên bàn chân của cô gái đối diện, cô lờ mờ đoán rằng có thể cô gái này cũng là nạn nhân trong vụ cháy.
Thế nhưng, Thi San không biết Ngọc Vy có quan hệ như thế nào với cô ấy vì trước giờ Ngọc Vy vẫn nói bản thân chẳng có bạn bè trên thành phố này.
- Phải, em là gì của cô ấy? – Thi San cẩn thận hỏi trước khi để người lạ vào phòng.
- Em với chị Ngọc Vy là nhân viên mới của quán Pink, hôm xảy ra vụ cháy là ngày đầu tiên chị ấy và em vào làm. Hôm nay em được xuất viện nên lên thăm chị ấy, chào tạm biệt rồi về quê luôn, mẹ em không cho em ở lại thành phố nữa. – Cô gái thật thà đáp.
- Em vào đi.
Lời vừa dứt, Thi San nhanh chóng đẩy cánh cửa và ra hiệu cho cô gái trẻ bước vào.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt phủ lớp băng trắng của Ngọc Vy, cô gái không kiềm được mà ứa nước mắt.
Tuy chỉ mới gặp nhau nhưng cô rất quý mến Ngọc Vy bởi tính tình hiền lành nhưng không kém phần sắc sảo.
Trước khi vụ hỏa hoạn xảy ra, một gã đàn ông say rượu đã sàm sỡ cô trong lúc cô và Ngọc Vy đưa thêm trái cây cùng bia vào. Kết quả là Ngọc Vy đã dùng gót giày đạp lên chân ông ta, khiến ông ta đau xanh mặt, vội ôm chân nhảy lò cò thay vì ôm cô.
Bản thân ông ấy cũng chẳng thể làm gì hơn vì ngay sau đó Ngọc Vy đã rối rít xin lỗi và những người bạn của ông ấy cũng đề nghị ông ấy không nên giận phụ nữ làm gì.
- Chắc em không đợi được đến lúc chị ấy thức dậy. Có gì chị nói với chị ấy là bé Lan Nhi có tới thăm nha. Bây giờ, em phải đi về quê cùng mẹ luôn. – Lan Nhi vừa nói vừa gạt nước mắt rồi đứng lên.
- Được. – Thi San khe khẽ gật đầu.
Vì vết thương ở mặt Ngọc Vy khá nặng và mang đến cảm giác đau rát nên các bác sĩ đã kê đơn thuốc có một ít thuốc có tác dụng gây buồn ngủ để cô có thể tạm quên đi cảm giác này trong một khoảng thời gian.
- Lẽ ra chị ấy đã an toàn rồi, là chị ấy chạy ngược trở vào để cứu người nên mới bị nặng như thế. Tụi em can ngăn mà không có được. – Cô gái sụt sùi nói khi vừa ra khỏi phòng.
- Em nói Ngọc Vy cứu ai? – Thi San tròn mắt hỏi.
- Em chỉ nghe tên người đó là Thanh.. đúng rồi, là Thanh Phong. Mấy anh cứu hộ nói nếu chị Ngọc Vy không kêu lên thì họ cũng không biết có người ngất trong nhà vệ sinh vì lúc đó khói đen che hết tầm nhìn rồi.
Lúc này, mẹ Lan Nhi cũng vừa xuất hiện và đưa tay vẫy con gái từ xa. Cô gái chỉ kịp cúi đầu thay lời chào tạm biệt Thi San rồi gấp gáp tiến về phía mẹ mình.
Sống mũi Thi San bất giác cay xè vì cô nhận ra bạn mình có tình cảm đặc biệt đối với Thanh Phong.
Để Ngọc Vy có thể lao vào biển lửa cứu một người đàn ông không cùng chung huyết thống thì chỉ có thể là tình yêu mà thôi.
Có lẽ bạn cô đã rất đau khổ khi biết người đàn ông mà cô ấy yêu lại đem lòng yêu bạn của mình.
Một người đàn ông ấm áp, tốt bụng, tài giỏi như Thanh Phong là kiểu người mà bất kỳ ai gặp cũng sẽ phải lòng anh và Ngọc Vy hẳn cũng không ngoại lệ.
Nếu như không phải vì Thi San đã trao trọn trái tim cho Thắng Vũ thì có lẽ cô cũng sẽ xiêu lòng trước tấm chân tình của anh chàng giảng viên.
Bên trong căn phòng vương mùi thuốc sát trùng, Ngọc Vy cũng vừa tỉnh lại. Cô cố gắng nghiêng đầu để quan sát xung quanh căn phòng.
Mọi lần, chỉ cần cô mở mắt ra là nhìn thấy Blake nhưng lúc này cô chẳng biết anh đi đâu rồi. Phải chăng vì anh bận việc nên đã về.
Cô biết bản thân không có quyền yêu cầu anh phí thời gian cho mình nhưng cảm giác một mình ở bệnh viện thật khiến cô tủi thân. Anh túc trực cạnh cô mấy hôm nay là đã quá tình nghĩa rồi.