Chương 8 - Tin Nhắn Lúc Mười Hai Giờ
Khi đang nghêu ngao theo điệu nhạc, tôi như nghe thấy chị đang cố gọi tôi.
Trong lòng trỗi lên một cơn bực dọc, tôi hét lớn: “Đừng gọi em nữa, đi mà tìm ông bà ngoại!”
Tiếng gọi im bặt. Sau đó là âm thanh của chiếc bàn trà bị đổ.
Tôi vẫn mặc kệ, tiếp tục nằm nghe nhạc cho đến khi ngủ thiếp đi.
Khoảng một tiếng sau, tôi mơ màng mở cửa phòng ra.
Trước mắt tôi là hình ảnh chị nằm bất động giữa vũng máu, mắt mở to trừng trừng nhìn về phía phòng tôi.
Một con dao gọt hoa quả nằm ngay bên cạnh cổ tay chị.
Tôi sợ đến tái mặt, nước mắt rơi lã chã.
Mẹ tôi chạy vào, vừa thấy cảnh đó liền hét lên, lao đến bên chị rồi gọi cấp cứu.
Phòng khách ngập khói nhang, tôi ngửi vào thấy người lâng lâng như muốn ngã.
Trên bàn thờ lớn là pho tượng thần mà ông bà ngoại đặc biệt mời về thờ.
Họ nói vị thần đó sẽ bảo vệ chị em tôi suốt đời bình an.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi như thấy vị “thần” có gương mặt hiền hậu đang liếm môi đầy thỏa mãn, rồi quay sang cười với tôi bằng một nụ cười độc ác…
Xe cứu thương đến rất nhanh, nhưng chị tôi đã mất từ một tiếng trước.
Pháp y kết luận chị bị động kinh, khói nhang có lẫn chất gây ảo giác, và chính chị đã vô tình cắt vào cổ tay mình.
Tóm lại, là tự sát.
Bởi trên con dao chỉ có dấu vân tay của chị.
Tôi không ngừng tua đi tua lại cảnh tượng hôm đó trong đầu.
Chị mất máu quá nhiều, không còn sức để lấy thuốc, gọi tôi vài tiếng để xin giúp đỡ…
Nhưng tôi đã…
Tôi rơi vào cảm giác tội lỗi khôn cùng.
Nhiều lần tôi mơ thấy chị nằm giữa vũng máu, đôi mắt đờ đẫn, cơ thể lạnh cứng…
Tôi bị sang chấn tâm lý, mẹ đành đưa tôi lên thành phố sống.
Bố mẹ yêu cầu ông bà tháo bỏ bàn thờ trong phòng khách.
Nhưng ông bà không chịu, còn xua đuổi bố mẹ tôi, rồi quỳ lạy trước pho tượng:
“Lão thần tiên ăn cháu gái chúng tôi là phúc ba đời của nó đó.”
Vì chuyện đó, bố càng căm ghét ông bà, tin rằng tà khí đã hại chết chị tôi. Ông dặn mẹ không bao giờ được đưa tôi về nhà bà nữa.
22
Sau khi nhớ lại mọi chuyện, đầu óc tôi quay cuồng. Tôi nằm trong bệnh viện mất một tuần mới dần tỉnh táo lại.
Tôi hỏi mẹ tại sao mình lại vào viện.
Mẹ nghẹn ngào: “Con bất ngờ tắt máy, giống hệt như lần cuối chị con gọi cho mẹ trước khi mất.”
Mẹ lau nước mắt, tiếp lời:
“Lúc đó mẹ đang bận, chị con nói tầng hai có gì đó không ổn… mẹ thấy phiền nên đã không bắt máy.”
“Giá như mẹ chịu nói chuyện với con bé thêm một chút, có khi nó đã không cắt tay mình…”
“Mẹ biết con gặp chuyện chẳng lành nên lao về nhà ngay.”
“Vừa về đến nơi, mẹ thấy con đứng trước tượng thần, đang cầm dao rạch vào cổ tay.”
“Ông bà ngoại con thì đứng bên cạnh, cười gằn như bị nhập vậy…”
Niềm tin mù quáng là thứ đáng sợ nhất—dù thế giới này không hề có tà khí, nhưng chỉ cần có người tin, sẽ có người phát điên.
Giống như ông bà ngoại tôi.
Họ vốn là người bình thường, sống trong thực tại nhưng lại mù quáng tin vào tà thần, trở nên méo mó, chẳng còn là người, cũng không còn là ma.
Thậm chí còn học theo tà khí hút máu người, tiếp tay cho cái ác.
Suýt chút nữa thì tôi cũng bị họ hại chết.
Chính nỗi sợ đó đã khiến mẹ không còn bao che cho ông bà nữa.
Bà đã gọi điện báo cảnh sát, tố cáo ông bà tin theo tà giáo.
Cảnh sát nhanh chóng đưa ông bà ngoại đi điều tra.
Còn tôi thì được đưa vào bệnh viện.
Những tia sáng chói lòa tôi từng thấy là ánh đèn khi bác sĩ vạch mi mắt kiểm tra.
Cảm giác bị đè ép dưới gầm giường thực chất là thao tác ép tim của y tá.
Những gương mặt trắng bệch trong hành lang chính là những bệnh nhân nặng mà tôi chưa kịp nhìn rõ mặt…
Về sau, mẹ mời một vị cao nhân tới để giúp tôi hóa giải mọi chuyện.
Cao nhân nói, việc thay tro nhang là một nghi thức cổ xưa.
Nếu hôm đó tôi thực sự thay tro, điều đó sẽ đồng nghĩa với việc tôi tự nguyện ký kết giao ước với tà khí, tự nguyện dâng hiến dòng máu ngọt lành của mình.
Trong ký ức, tôi nhớ ra… chị tôi—vốn là người rất sạch sẽ—hình như từng tự tay thay tro nhang.
Tôi sực tỉnh, nắm chặt tay áo mẹ, hoảng hốt nói:
“Mẹ ơi, con thấy con thỏ bông chị tặng con rồi!”
Cao nhân thở dài:
“Hồn phách của chị con đã bị giam trong không gian do tà khí tạo ra. Vì muốn cứu con, chị đã mượn thân con thỏ bông để hiện hồn, nhưng rồi lại bị ông bà giả mạo đánh cho tan hồn, không thể nào đầu thai được nữa…”
Tôi siết chặt tay, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay:
“Nhưng… tại sao có một số quy tắc lại ngược?”
“Tại sao trong tủ lại vang lên giọng chị đầy điên dại?”
“Còn cái bóng ngoài cửa sổ… có phải là chị không?”
Cao nhân vuốt râu, trầm ngâm nói:
“Có mà cũng không. Hồn phách của chị con đã bị tà khí khống chế. Chúng dùng hình ảnh của chị để khiến con sợ hãi, khiến con tự nguyện ở lại tầng hai để bị hút máu…”
“Nhưng cũng chính chị con đã cố gắng dùng chút tàn hồn còn lại để nhiều lần truyền cho con những thông điệp đúng đắn.”
“Chị con… đã dùng hết sức lực cuối cùng để cứu con đấy.”
“Con…”
Nước mắt tôi giàn giụa, bật khóc nức nở.
Cao nhân nhẹ nhàng an ủi:
“Dù sao con cũng đã làm được một việc rất tốt. Nếu con không đập vỡ bức tượng đó, sẽ còn rất nhiều người tiếp tục bị tà khí mê hoặc…”
Mẹ ôm chặt tôi, nghẹn ngào:
Xuân Sinh, đừng khóc nữa… là mẹ sai, mẹ đã không bảo vệ được con và chị…”
Bố không biết từ lúc nào cũng đã có mặt.
Ông đứng đó, lúng túng nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc, rất lâu sau mới lên tiếng:
“Bố xin lỗi… sau này bố sẽ không bao giờ để lỡ cuộc gọi nào của con nữa…”
Cao nhân đưa cho tôi một con thỏ bông đã được sửa lại:
“Đây là vật mà chị con từng nhập vào. Nó mang theo khí tức của chị. Con hãy giữ nó bên mình, biết đâu một ngày nào đó… máu mủ ruột rà sẽ nuôi dưỡng được một linh hồn mới.”
“Vâng ạ.”
Tôi ôm chặt lấy con thỏ, đưa tay vuốt nhẹ đôi mắt to long lanh của nó. Trong thoáng chốc, dường như… nó vừa chớp mắt.
Giống hệt như khi còn nhỏ, mỗi lần tôi dỗi, chị lại chớp mắt chọc tôi cười.
“Đừng khóc nữa, Xuân Sinh… chị vẫn luôn ở đây.”
Một tiếng thở dài dịu dàng vang lên bên tai tôi.
(Truyện kết thúc)