Chương 7 - Tin Nhắn Lúc Mười Hai Giờ
Nhưng sao mùi hương vẫn nồng đến thế?
Sao cảm giác của tro lại giống như… đang chạm vào một pho tượng?
“Xuân Sinh, tỉnh lại đi con!” Một giọng nói vang lên xé tan bầu không khí mơ hồ, gọi tên tôi trong đau đớn tuyệt vọng.
Là tiếng mẹ tôi!
Màn sương trước mắt chợt tan biến.
Tôi nhìn lại ông bà ngoại một lần nữa—nào còn vẻ hiền từ nào nữa. Họ từ đầu đến cuối vẫn chỉ là giả vờ.
Tròng mắt nổi đầy tơ máu lồi cả ra ngoài, trừng trừng nhìn tôi không chớp.
Vật trong tay tôi—không phải là tro nhang.
Mà là pho tượng thần.
Thì ra tôi chưa từng đập vỡ tượng.
Tất cả chỉ là ảo giác do tà khí tạo ra, khiến tôi tưởng rằng mình đã thoát, để rồi tự tay giữ lại bức tượng và thay tro hương cho nó.
18
Tỉnh táo lại, tôi gào lên một tiếng giận dữ:
“Các người vẫn còn đang lừa tôi!”
Cùng lúc đó, tôi giơ cao pho tượng thần trong tay.
“Xuân Sinh, đừng ném! Đó là lão thần tiên đấy!”
“Nếu không có lão thần tiên, con đã không sống được đến năm mười tám tuổi rồi!”
Ông bà ngoại đứng bên cạnh tôi, miệng không ngừng van nài.
Tôi nhìn họ, lắc đầu, rồi thẳng tay ném mạnh tượng thần xuống đất.
Tượng vỡ tan thành từng mảnh, ngay lập tức, nơi cửa phòng khách xuất hiện một cầu thang.
Tôi đá văng lư hương sang một bên, quay người lao về phía cầu thang.
Ông bà ngoại vùng dậy, rú lên như điên, lao đến ngăn tôi lại.
Một người giữ tay tôi, người còn lại kéo chân tôi.
Một cơn đau nhói truyền đến từ cánh tay—
Ông ngoại vung dao chém thẳng vào tay tôi.
May mà con dao quá rỉ, không cắt vào xương.
Máu tươi theo vết thương nhỏ từng giọt xuống sàn.
Ông bà ngoại nhìn thấy máu, mắt lập tức sáng rực lên:
“Máu người sống! Máu người sống! Bao nhiêu năm rồi mới lại thấy!”
Bà ngoại lè chiếc lưỡi dài ngoằng, liếm một ngụm máu:
“Tiếc là… không phải máu tự nguyện, hiệu quả sẽ kém đi nhiều…”
Tôi vùng vẫy điên cuồng, nhưng sức lực của bà ngoại lại bỗng dưng trở nên kỳ lạ.
Uống máu người sống… sẽ làm tà khí mạnh hơn sao?
Máu tự nguyện là ý gì?
Tôi không biết.
Vì lúc ấy, tôi có cảm giác mình sắp chết rồi.
Tôi bị hai người nhấc bổng lên đặt lên bàn ăn.
Bà ngoại kề miệng vào vết thương hút lấy máu, ông ngoại thì đang mài dao loẹt xoẹt.
Cầu thang trong phòng khách cũng đang từ từ biến mất.
Tầm nhìn trước mắt tôi dần tối sầm, trước khi hoàn toàn nhắm mắt, một ánh sáng bất ngờ xuất hiện.
Chị tôi bước ra từ luồng sáng đó.
Chị nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt tràn đầy bi thương:
Xuân Sinh, mau tỉnh lại! Chạy đi!”
19
Giây tiếp theo, con thỏ bông lao lên bàn ăn, cắn mạnh vào mắt bà ngoại.
Người ta nói, khi rơi vào tuyệt cảnh, sẽ bộc phát sức mạnh không ngờ.
Tôi dốc hết sức lực còn lại đẩy bật cả ông bà ngoại ra, lao về phía cầu thang thêm một lần nữa.
Lần này, tôi đã đặt chân được lên bậc thang đầu tiên.
Ông bà ngoại lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt đầy tiếc nuối:
“Tiếc thật, để nó chạy mất rồi.”
“Khốn kiếp, hồn phách con chị nó sao vẫn chưa tan?”
Tôi liều mạng lao xuống dưới.
Chiếc cầu thang vốn trống rỗng bỗng mở ra từng cánh cửa.
Từ trong đó, từng bàn tay trắng bệch thò ra.
Rồi đến gương mặt.
Những gương mặt… không có ngũ quan!
Họ vẫy gọi tôi, không muốn tôi rời đi:
“Đừng đi… đừng đi… quay lại đi, quay lại đi, lên lầu nào…”
“Không! Tôi phải xuống lầu!” Tôi hét lên trong tuyệt vọng…
20
Khi mở mắt lần nữa, tôi đang nằm trong bệnh viện.
Mẹ nắm chặt lấy tay tôi, mừng rỡ như phát khóc:
Xuân Sinh, con tỉnh rồi!”
Giọng mẹ… chính là tiếng tôi nghe thấy khi còn ở tầng trên.
Tiếp theo là tiếng bố nổi giận:
“Tôi đã nói rồi, không được cho con bé đến nhà bà ngoại! Cô quản kiểu gì vậy hả?”
“Cô không biết ba mẹ mình đang nuôi tà khí à?”
“Đủ rồi!” mẹ tôi quát lại, “Anh có thời gian mắng tôi mà không có thời gian quan tâm đến con gái sao?”
Bà đưa tay lau nước mắt, đầy sợ hãi xoa đầu tôi, rồi trừng mắt nhìn bố:
Xuân Sinh đã gọi cho anh cầu cứu. Sao anh không bắt máy?”
Bố tôi ôm đứa con nhỏ trong tay, vẻ mặt chột dạ:
“Tôi đâu có biết nó đến nhà bà ngoại…”
“Đừng cãi nhau nữa mẹ ơi… con muốn yên tĩnh một chút.”
Tôi lắc đầu, mọi ký ức từng bị chôn sâu bỗng cuộn trào trở lại.
21
Hồi nhỏ, tôi và chị cùng sống ở nhà bà ngoại.
Chị sinh ra đã yếu ớt, mắc chứng động kinh bẩm sinh.
Người ta thường nói: “Đứa trẻ biết khóc thì mới được cho kẹo.”
Câu đó không sai.
Ngay cả ông bà ngoại vốn luôn tỏ ra ghét bỏ chúng tôi cũng không cưỡng lại được sự nũng nịu của chị.
Một lần nữa, ông bà lại dễ dàng đồng ý với lời xin xỏ của chị. Tôi tức đến mức sập mạnh cửa phòng, đeo tai nghe vào, vặn âm lượng lên tối đa, nhốt mình trong thế giới riêng.