Chương 2 - Tịm Vịt Quay Mobius

05.

Cửa tiệm này nhất định có liên quan đến sự m*ất tích của bạn thân.

Nói không chừng, ông chủ vịt kia đã sớm biết tôi tới đây để truy tìm tung tích của bạn thân.

Tại sao lại đưa một con vịt có hình xăm giống với người bạn thân?. Hoặc giả thuyết con vịt này, dứt khoát chính là bạn thân biến thành...

Tôi đang miên man suy nghĩ, ông chủ vịt lại xoay người rời đi, không còn é*p tôi ăn món này nữa.

Hắn đi tới bên tường, nhìn chằm chằm bức tranh trên tường.

Cái mũ trùm đầu che đi biểu cảm của hắn, tôi chỉ có thể dựa vào góc độ nghiêng đầu mà đoán được ánh mắt của hắn.

Ông chủ vịt đang nhìn bức tranh ở góc dưới bên phải.

Tôi nhớ nội dung bức tranh đó là một con vịt đang nằm trên giường chơi trò Switch.

Mà bây giờ, trong khung tranh hoàn toàn trống không.

Mặc dù ông chủ vịt quay lưng về phía tôi nhưng có vẻ như hắn cũng biết tôi đang nhìn hắn.

“Quý khách, mời dùng cơm đi.”

Có lẽ chính ông chủ vịt cũng cảm thấy phiền nên hắn dang tay đi thẳng vào sau bếp.

Mùi thơm của vịt quay chui vào mũi tôi, đ*iên c*uồng kích thích thần kinh khứu giác của tôi.

Thơm quá.

Bằng không...nếm một miếng thử xem?.

06.

Không biết từ lúc nào, tôi đã ngồi trên ghế với d*ao và nĩa trong tay.

Trên nĩa có một miếng thịt vịt tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Da vịt giòn tan có màu vàng óng ánh.

Thịt vịt tươi mới vô cùng, bản năng thúc giục tôi bỏ nó vào miệng.

Tôi nuốt nước bọt cái ực, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu, làm sao cũng không dằn xuống được.

…Bạn thân gì? Ông chủ vịt nào? Thịt vịt ngon như vậy, sao có thể bỏ qua được?.

Miếng thịt vịt cách môi chỉ còn vài cm, tôi bỗng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo.

Ai? Ai đang nhìn tôi?.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, đèn sau bếp không biết đã tắt từ lúc nào, một đôi mắt đỏ rực â*m u đang nhìn chằm chằm vào tôi từ xa.

Trong khoảnh khắc, lý trí lại chiếm ưu thế.

Tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn miếng thịt trên nĩa, chợt rùng mình một cái.

D*ao nĩa bị tôi ném ra ngoài, rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng.

07.

Một giây sau khi ném d*ao nĩa đi, tôi liền hối hận.

Ông chủ vịt đang ở sau bếp, hắn chắc chắn sẽ phát hiện ra điều khác thường!.

Tôi đang cố tìm lý do gì đó lấy lệ nhưng nhận ra ông chủ vịt cũng không xuất hiện nữa.

Mà ở cửa vào bếp, cặp mắt màu đỏ kia cũng đã biến mất không thấy đâu.

Cửa hàng này thật sự quá mức kỳ dị, tôi không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.

Tôi nhảy ra khỏi ghế loạng choạng tìm lối ra.

Cửa bị khóa nhưng cửa sổ vẫn mở.

Tôi bắt lấy lưng ghế, chuẩn bị dùng nó kê dưới chân để nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

“Ối!.”

Ngón tay đột nhiên cảm thấy đ*au nh*ức, lúc này tôi mới chú ý trên lưng ghế có một cái gai màu đỏ sậm, c*ắt một vết th*ương trên ngón tay tôi.

Thật xui xẻo.

Tôi dùng một tư thế kỳ cục kéo cái ghế đặt nó dưới bệ cửa sổ, thành công nhảy ra khỏi cửa sổ.

Vốn tưởng mình sẽ bị ông chủ vịt ngăn lại, không ngờ lại suôn sẻ như thế.

Tôi chạy ra khỏi con hẻm, bước lên đường, chạy như đ*iên về một hướng nào đó.

Chạy, chạy, chạy...Nhưng con đường ch*t tiệt này dường như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Dù tôi có chạy bao xa thì hai bên đường đều là nhà dân đóng chặt cửa sổ giống nhau.

Cho đến khi thể lực kiệt quệ, hai chân nặng như chì, tôi vẫn không tìm được đường về.

Nhưng tôi nhớ rõ sau khi xuống xe buýt, tôi chỉ đi bộ hai ba phút là đã đến "Mobius".

Điện thoại không có sóng và mạng, tôi thậm chí còn không thể gọi cuộc gọi khẩn cấp chứ đừng nói đến việc sử dụng chức năng chỉ đường.

Đột nhiên, dưới chân tôi như giẫm phải thứ gì đó, tôi hét lên một tiếng, suýt chút nữa t*é xuống đất.

Tôi xoa xoa mắt cá chân suýt bị trật, bất ngờ nhìn thấy chiếc mặt nạ phòng đ*ộc trên đất.

Cái này để làm gì? Sao nó lại xuất hiện ở đây?.

Trên mặt nạ phòng đ*ộc hình như có dính chất lỏng nào đó, trong lòng tôi hơi ớn lạnh nên cứ tiếp tục đi về phía trước, coi như không nhìn thấy nó.

Khi đi qua một con hẻm, tôi mơ hồ nhìn thấy bên trong có ánh sáng.

Đó là ánh sáng duy nhất trên con đường này, là hy vọng duy nhất.

Không cần suy nghĩ, tôi hít một hơi thật sâu, rẽ vào con hẻm, sải bước đi sâu vào trong.

Nơi phát ra ánh sáng là một cửa tiệm. Tôi không kịp nhìn kỹ đã vội chạy tới đẩy cửa xông vào.

Đập vào mắt là một nhà hàng kiểu Trung Hoa vô cùng quen thuộc.

“Lạch bạch, lạch bạch.”

Tiếng bước chân quái lạ vang lên từ phía sau.

“Ơ kìa, quý khách ăn nhiều như vậy, quả nhiên rất thích món vịt quay nguyên con chiêu bài của bổn tiệm.”

Tôi quay phắt lại và thấy ông chủ vịt đang đứng ở cửa.

Cái mỏ vịt trên mũ trùm đầu mở ra khép lại, vui mừng hớn hở nhìn tôi.

Sao lại thế? Rõ ràng tôi đã chạy xa như vậy, sao lại quay về rồi?.

Điều khiến tôi sốc hơn nữa là đĩa vịt quay trên bàn đã bị ăn gần hết.

"Quý khách, quý khách thích món ăn đến thế sao không ăn hết đi."

Ông chủ vịt bước tới gần tôi, đặt hai tay lên vai tôi rồi đẩy tôi đến cạnh bàn.

Dưới ánh đèn, tôi nhìn thấy bàn tay hắn đặt trên vai tôi đang từ từ biến thành cánh vịt.

08.

“Tôi...tôi no rồi...” Tôi s*ợ tới mức cả người phát run, qua loa lấy lệ nói.

Cánh vịt dời đi, nhưng cái đầu vịt khổng lồ lại sáp đến gần.

“Quý khách, nếu cô hài lòng, có thể đánh giá tốt cho tiệm được không?.”

Giọng nói của ông chủ vịt đầy đ*e d*ọa, như thể nếu không đánh giá tốt cho hắn thì ngày mai tôi sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời được nữa.

“Tối biết rồi.”

Tôi rút điện thoại ra và mở "Mobius".

Cột sóng rõ ràng hiển thị các chức năng có thể sử dụng bình thường.

Dưới sự ra hiệu của ông chủ vịt, tôi bấm vào mục đánh giá, chụp ảnh con vịt quay đang ăn dở trên bàn và chuẩn bị viết đánh giá.

“Hương vị thơm ngon, nguyên liệu tươi mới, giòn mềm sảng khoái, nước sốt đậm đà. Môi trường...”

Nhìn thấy những chữ này, ông chủ vịt hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị nói gì đó với tôi…

“Đùng.”

Đâu đó vang lên một âm thanh chói tai, tất cả đèn đều tắt, tiệm vịt quay lập tức chìm vào bóng tối.

Dưới ánh sáng của màn hình điện thoại, tôi thấy ông chủ vịt quay người rời đi, tiếng bước chân "lạch bạch lạch bạch" xa dần, chắc là đi kiểm tra hộp biến áp.

Tôi vội xóa bình luận và viết lại: “Cửa tiệm này rất m*a quái, tôi bị nh*ốt ở bên trong không th*oát ra được, xin mọi người…”

Rồi tôi nghĩ lại, viết như vậy không khác gì trở mặt với ông chủ vịt.

Đột nhiên tôi nảy ra ý tưởng viết bình luận giống hệt người bạn thân của mình.

“Đây là món vịt quay ngon nhất mà tôi từng ăn, cảm thấy toàn thân đều phấn chấn cả lên! Thật muốn tìm một KTV để hát và bày tỏ cảm xúc cao độ của mình!.”

Tôi và bạn thân đều là kẻ đ*iếc tông, nếu có người quen nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra chúng tôi đang gặp ng*uy h*iểm.

Hơn nữa, hai bình luận giống nhau như đúc, thoạt nhìn như m*ua đánh giá, ít nhất cũng có thể làm nản lòng một số người tránh bị kẹt ở đây như tôi.

Bật đèn pin điện thoại, tôi đang phân vân nên chạy hay tr*ốn thì một cơn gió bất chợt thổi qua tai.

"Đi vào sau bếp, nhanh lên!."

Có người giữ giọng thì thầm bên tai tôi.

09.

“Ai?.”

Tôi h*oảng hốt nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai cả.

Do dự mãi, tôi vẫn quyết định đi vào bếp kiểm tra.

Tôi che đèn flash bằng ống tay áo để giảm ánh sáng.

Nương theo ánh sáng, tôi có thể thấy rõ đồ đạc trong bếp.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi rùng mình, nổi da gà khắp người.

Có một cái lò nướng khổng lồ cao bằng một người ở sau bếp, những cái kẹp và nĩa ngoại cỡ được treo trên bức tường cạnh đó.

Còn có một tủ đông lớn dài hai mét đối diện với lò nướng.

Ngoài ra, không còn bất cứ thứ gì liên quan đến nhà bếp, ngược lại có rất nhiều giấy vẽ và khung tranh chất đống trên sàn nhà.

Một số là giấy trắng, một số khác thì vẽ con vịt được nhân cách hóa.

So với những bức tranh treo trong tiệm, tư thế và biểu cảm của những con vịt này giống con người hơn, trông chúng đáng s*ợ hơn.

“Lạch bạch, lạch bạch.”

Tiếng bước chân này...Ng*uy rồi, là ông chủ vịt!.

Hắn đang tìm tôi!.

Tôi cuống cuồng nhìn quanh tìm chỗ tr*ốn, thậm chí còn không thèm giấu ánh sáng đèn pin của mình.

Lò nướng và tủ đông... không có cái nào thích hợp để tr*ốn hết!.

Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, tôi khẽ c*ắn môi, tắt đèn pin, mở nắp tủ đông xoay người nhảy vào trong.

10.

Nắp tủ đông đóng lại sau lưng, tôi bị bao bọc bởi cái lạnh do máy nén tạo ra.

Tôi cố gắng điều hòa hơi thở, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Khả năng cách âm của tủ đông rất tốt, tiếng bước chân của ông chủ vịt dường như đã biến mất.

Nhưng tôi biết, chắc chắn hắn đang tìm kiếm tung tích của tôi trong bếp. Một khi hắn mở tủ đông ra, tôi sẽ không còn nơi nào để tr*ốn.

Nghĩ đến đây, tôi lại lấy điện thoại ra và bật đèn pin lên.

Ánh sáng ảm đạm lập tức chiếu sáng bên trong tủ đông.

Bên cạnh tôi có một người phụ nữ sắc mặt trắng bệch đang nằm.

Hai mắt cô ấy nhắm chặt, biểu cảm d*ữ tợn, có một lớp băng mỏng trên mặt cô ấy, chắc chắn cô ấy ch*t đã lâu.

Bụng cô ấy có một vết th*ương rất k*inh khủng, như có vật gì đó s*ắc nh*ọn đ*âm vào cơ thể.

Nỗi s*ợ hãi tột độ khiến tôi gần như hét lên, nhưng lý trí duy nhất còn sót lại khiến tiếng hét bị b*óp nghẹn lại trong cổ họng.

Tôi khó khăn lật cơ th.ể cứng ngắc, lạnh băng của cô ấy lại và nhìn thấy hình xăm con bướm màu xanh đậm trên lưng cô ấy.

Cô ấy...thật sự là bạn thân của tôi!.

Cửa tiệm m*a quái này thế nhưng đã c*ướp đi m*ạng sống của cô ấy.

Mà người tiếp theo, sẽ không phải là tôi chứ?.

“Thùng.”

Một tiếng trầm đục vang lên bên ngoài tủ đông, toàn bộ tủ đông rung chuyển.

Ng*uy rồi, nếu ông chủ vịt mở tủ đông ra thì sao?.

Mượn ánh sáng điện thoại, tôi quan sát bên trong tủ đông.

Rất nhanh, tôi phát hiện cái tủ đông này thật ra có hai tầng, tôi và x*ác bạn thân đang nằm trên tấm lưới sắt ở tầng thứ nhất.

Nếu tôi có thể chui xuống tầng kế tiếp, có lẽ tôi có thể mượn x*ác bạn thân che giấu cơ th.ể của mình.

Cạnh lưới sắt có một khe hở ba mươi cm, tôi cẩn thận trở mình xuống, xác định mình sẽ không bị phát hiện, chợt tắt đèn pin điện thoại.

Trong bóng tối, tôi không thể cảm nhận được thời gian trôi qua nhưng n*ão tôi hoạt động có vẻ hết sức hiệu quả.

Đột nhiên, tôi nhớ tới một chuyện còn kỳ dị hơn.

X*ác bạn thân, mặc chiếc áo len ngắn tay màu be, quần jean xanh nhạt và mang giày thể thao màu trắng...

Mà cách ăn mặc của cô ấy lại giống hệt con vịt nằm trên giường chơi trò Switch trong bức tranh kia!.