Chương 1 - Tịm Vịt Quay Mobius
01.
Sau khi bạn thân mất tích, tôi đã tìm được tiệm vịt quay trong truyền thuyết.
Chẳng có lý do nào khác, tôi nhìn thấy đánh giá của bạn thân ở tiệm vịt quay này:
“Đây là món vịt quay ngon nhất mà tôi từng ăn, cảm thấy toàn thân đều phấn chấn cả lên! Thật muốn tìm một KTV để hát và bày tỏ cảm xúc cao độ của mình!.”
Khi tôi nhìn thấy những câu này chỉ cảm thấy như có gai ở lưng, từng sợi lông trên người đều dựng đứng.
Cô ấy điếc tông, vốn dĩ không thể nào chủ động đi KTV!.
Đây rõ ràng là tín hiệu cầu c*ứu!.
Phản ứng đầu tiên của tôi là báo án, nhưng tôi không có bằng chứng trực tiếp nào có thể chứng minh cô ấy đang gặp nguy h*iểm.
Huống hồ, tôi không biết thông tin liên lạc của người nhà cô ấy, không có cách nào chứng minh cô ấy là "mất tích" hay là "tr*ốn tránh tôi".
Rơi vào đường cùng, tôi quyết định tự mình truy tìm tung tích của người bạn thân.
02.
Cửa tiệm tên "Mobius" này nằm ở phần sâu nhất của một con hẻm.
Rõ ràng là cách trang trí kiểu Trung, đồ ăn kiểu kiểu Trung nhưng lại có tên nước ngoài.
Tôi nhìn dải Mobius được vẽ trên bảng hiệu, thầm oán vài câu rồi mở cửa đi vào tiệm.
Trong tiệm sáng trưng nhưng trống trơn, không một bóng người.
“Có ai không?” Tôi gọi vài tiếng, vẫn không có ai trả lời.
Tôi quét mắt nhìn bên trong nhà ăn, một bức tường gỗ treo đầy khung tranh thu hút sự chú ý của tôi.
Nhân vật chính của mỗi bức tranh là một con vịt được nhân cách hóa, đầu vịt thân người, dáng vẻ thơ ngây đáng yêu.
Có con ngồi ở bàn làm việc, có con mặc quần áo thể thao chạy bộ, còn có con đang chơi golf.
Con vịt trong bức tranh ở góc dưới bên phải là khoa trương nhất, nó vậy mà đang nằm trên giường chơi trò Switch.
Tôi đang định quan sát kỹ bức tranh này thì bên tai chợt vang lên một giọng nói trầm thấp:
“Vị khách này, xin hỏi cô muốn ăn gì?.”
Tôi quay lại và thấy một cái đầu vịt khổng lồ xuất hiện sau lưng.
03.
“Á...”
Tôi sợ quá hét lên thành tiếng rồi nhảy vọt sang một bên.
Lúc này mới nhìn rõ đó không phải là con vịt khổng lồ gì, mà là một người cao chừng một mét sáu đội một cái mũ trùm đầu hình con vịt.
“Người đầu vịt” xin lỗi nói: “Thật ngại quá, quý khách, làm cô sợ rồi.”
“Anh là...”
"Tôi là chủ của Mobius cũng là đầu bếp của tiệm."
Ông chủ tiệm vừa nói vừa chậm rãi đi về phía tôi. Tuy hắn và tôi cao ngang nhau nhưng cảm giác rất ngột ngạt.
"Quý khách, cô muốn ăn gì?."
Giọng điệu của hắn khàn khàn rất thô, tôi chợt có loại ảo tưởng, giống như ông chủ này chính là một con vịt lớn.
"Tôi...tôi đi nhầm rồi, thật ngại quá... tôi sẽ rời đi ngay bây giờ..."
Tôi đánh trống lui quân.
Nhưng ông chủ vịt lại lắc lắc cái đầu vịt, nói: "Cô họ Sơ, tên Sơ Hạ, là khách quý đã hẹn trước của Mobius.”
Nói xong, hắn lại tiến về phía trước hai bước, tôi gần như không thể lui được nữa.
Hẹn trước…Tôi chỉ đăng ký tên và số điện thoại, sao hắn lại biết mặt tôi?.
"Xin lỗi, thật ra tôi đến để hủy hẹn..." Tôi kiên trì nói dối.
“Không được.” Ông chủ vịt làm động tác nhún vai, rất giống con vịt vỗ cánh. “Nếu cô không thưởng thức thì những nguyên liệu quý giá đó đều sẽ bị lãng phí hết.”
Tôi muốn cướp đường bỏ chạy, nhưng qua khóe mắt lại nhìn thấy cửa chính của cửa tiệm này đang từ từ đóng lại.
Với một tiếng "cạch", tôi nghe thấy tiếng khóa cửa tự động.
Dường như...
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ăn.
04.
“Thì ra...là vậy.”
Tôi cứng ngắc cười, nói với ông chủ vịt: "Đây là lần đầu tôi đến tiệm của anh, xin hỏi anh có món nào đặc biệt muốn giới thiệu không?.”
Nói đến món đặc biệt, đôi mắt trên mũ của ông chủ vịt dường như cũng đang tỏa sáng.
“Món chính của nhà hàng chúng tôi là vịt, cô nhất định phải thử món vịt quay nguyên con này!."
Ông chủ vịt vừa nói, vừa khoa tay múa chân trong khoảng không.
"Nguyên liệu của món ăn này chính là vịt một năm, không mập không mỡ, không khô không ngấy. Sau khi làm sạch, tr*ói tay chân lại bỏ vào lò nướng, dùng gỗ cây ăn trái hun khói một tiếng, vô cùng ngon miệng..."
Ông chủ vịt còn đang lải nhải không ngớt, nhưng tôi chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Tr*ói tay chân lại...vịt có tay sao?.
Hơn nữa...quá trình nấu nướng này…tại sao không có trình tự gi*t vịt trước?.
Tôi nhìn cái mũ trùm đầu hình con vịt kỳ dị của ông chủ vịt, không dám hỏi ra những vấn đề này.
“Xin lỗi ông chủ, nhưng tôi không thích ăn vịt lắm, hay thôi đi, ăn đại vài món chay là được rồi.”
Trực giác nói cho tôi biết, vịt ở đây tuyệt đối không thể ăn.
Nhưng ông chủ vịt lại làm như không nghe thấy, xoay người đi ra sau bếp bưng lên một đĩa vịt quay nguyên con nóng hổi đặt lên bàn.
“Đây là chiêu bài của bổn tiệm, thật sự rất ngon, mời quý khách nhất định phải nếm thử nhé.”
Trên đĩa rõ ràng là một con vịt, nhưng tôi lại nhìn thấy trên đầu nó cực kỳ hoảng s*ợ và đ*au đớn.
Ông chủ vịt đặt tay lên vai tôi, một luồng sức mạnh không thể nghi ngờ đẩy tôi đến trước bàn ăn.
“Quý khách, mời nếm thử.”
Tầm mắt tôi vô tình lướt đến lưng con vịt, cả người lập tức cứng đờ như thể vừa rơi xuống hầm băng.
Đó là...một hình xăm con bướm màu xanh đậm.
Tôi nhớ ra trên lưng bạn thân của tôi cũng có họa tiết tương tự.
Sau khi bạn thân mất tích, tôi đã tìm được tiệm vịt quay trong truyền thuyết.
Chẳng có lý do nào khác, tôi nhìn thấy đánh giá của bạn thân ở tiệm vịt quay này:
“Đây là món vịt quay ngon nhất mà tôi từng ăn, cảm thấy toàn thân đều phấn chấn cả lên! Thật muốn tìm một KTV để hát và bày tỏ cảm xúc cao độ của mình!.”
Khi tôi nhìn thấy những câu này chỉ cảm thấy như có gai ở lưng, từng sợi lông trên người đều dựng đứng.
Cô ấy điếc tông, vốn dĩ không thể nào chủ động đi KTV!.
Đây rõ ràng là tín hiệu cầu c*ứu!.
Phản ứng đầu tiên của tôi là báo án, nhưng tôi không có bằng chứng trực tiếp nào có thể chứng minh cô ấy đang gặp nguy h*iểm.
Huống hồ, tôi không biết thông tin liên lạc của người nhà cô ấy, không có cách nào chứng minh cô ấy là "mất tích" hay là "tr*ốn tránh tôi".
Rơi vào đường cùng, tôi quyết định tự mình truy tìm tung tích của người bạn thân.
02.
Cửa tiệm tên "Mobius" này nằm ở phần sâu nhất của một con hẻm.
Rõ ràng là cách trang trí kiểu Trung, đồ ăn kiểu kiểu Trung nhưng lại có tên nước ngoài.
Tôi nhìn dải Mobius được vẽ trên bảng hiệu, thầm oán vài câu rồi mở cửa đi vào tiệm.
Trong tiệm sáng trưng nhưng trống trơn, không một bóng người.
“Có ai không?” Tôi gọi vài tiếng, vẫn không có ai trả lời.
Tôi quét mắt nhìn bên trong nhà ăn, một bức tường gỗ treo đầy khung tranh thu hút sự chú ý của tôi.
Nhân vật chính của mỗi bức tranh là một con vịt được nhân cách hóa, đầu vịt thân người, dáng vẻ thơ ngây đáng yêu.
Có con ngồi ở bàn làm việc, có con mặc quần áo thể thao chạy bộ, còn có con đang chơi golf.
Con vịt trong bức tranh ở góc dưới bên phải là khoa trương nhất, nó vậy mà đang nằm trên giường chơi trò Switch.
Tôi đang định quan sát kỹ bức tranh này thì bên tai chợt vang lên một giọng nói trầm thấp:
“Vị khách này, xin hỏi cô muốn ăn gì?.”
Tôi quay lại và thấy một cái đầu vịt khổng lồ xuất hiện sau lưng.
03.
“Á...”
Tôi sợ quá hét lên thành tiếng rồi nhảy vọt sang một bên.
Lúc này mới nhìn rõ đó không phải là con vịt khổng lồ gì, mà là một người cao chừng một mét sáu đội một cái mũ trùm đầu hình con vịt.
“Người đầu vịt” xin lỗi nói: “Thật ngại quá, quý khách, làm cô sợ rồi.”
“Anh là...”
"Tôi là chủ của Mobius cũng là đầu bếp của tiệm."
Ông chủ tiệm vừa nói vừa chậm rãi đi về phía tôi. Tuy hắn và tôi cao ngang nhau nhưng cảm giác rất ngột ngạt.
"Quý khách, cô muốn ăn gì?."
Giọng điệu của hắn khàn khàn rất thô, tôi chợt có loại ảo tưởng, giống như ông chủ này chính là một con vịt lớn.
"Tôi...tôi đi nhầm rồi, thật ngại quá... tôi sẽ rời đi ngay bây giờ..."
Tôi đánh trống lui quân.
Nhưng ông chủ vịt lại lắc lắc cái đầu vịt, nói: "Cô họ Sơ, tên Sơ Hạ, là khách quý đã hẹn trước của Mobius.”
Nói xong, hắn lại tiến về phía trước hai bước, tôi gần như không thể lui được nữa.
Hẹn trước…Tôi chỉ đăng ký tên và số điện thoại, sao hắn lại biết mặt tôi?.
"Xin lỗi, thật ra tôi đến để hủy hẹn..." Tôi kiên trì nói dối.
“Không được.” Ông chủ vịt làm động tác nhún vai, rất giống con vịt vỗ cánh. “Nếu cô không thưởng thức thì những nguyên liệu quý giá đó đều sẽ bị lãng phí hết.”
Tôi muốn cướp đường bỏ chạy, nhưng qua khóe mắt lại nhìn thấy cửa chính của cửa tiệm này đang từ từ đóng lại.
Với một tiếng "cạch", tôi nghe thấy tiếng khóa cửa tự động.
Dường như...
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ăn.
04.
“Thì ra...là vậy.”
Tôi cứng ngắc cười, nói với ông chủ vịt: "Đây là lần đầu tôi đến tiệm của anh, xin hỏi anh có món nào đặc biệt muốn giới thiệu không?.”
Nói đến món đặc biệt, đôi mắt trên mũ của ông chủ vịt dường như cũng đang tỏa sáng.
“Món chính của nhà hàng chúng tôi là vịt, cô nhất định phải thử món vịt quay nguyên con này!."
Ông chủ vịt vừa nói, vừa khoa tay múa chân trong khoảng không.
"Nguyên liệu của món ăn này chính là vịt một năm, không mập không mỡ, không khô không ngấy. Sau khi làm sạch, tr*ói tay chân lại bỏ vào lò nướng, dùng gỗ cây ăn trái hun khói một tiếng, vô cùng ngon miệng..."
Ông chủ vịt còn đang lải nhải không ngớt, nhưng tôi chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Tr*ói tay chân lại...vịt có tay sao?.
Hơn nữa...quá trình nấu nướng này…tại sao không có trình tự gi*t vịt trước?.
Tôi nhìn cái mũ trùm đầu hình con vịt kỳ dị của ông chủ vịt, không dám hỏi ra những vấn đề này.
“Xin lỗi ông chủ, nhưng tôi không thích ăn vịt lắm, hay thôi đi, ăn đại vài món chay là được rồi.”
Trực giác nói cho tôi biết, vịt ở đây tuyệt đối không thể ăn.
Nhưng ông chủ vịt lại làm như không nghe thấy, xoay người đi ra sau bếp bưng lên một đĩa vịt quay nguyên con nóng hổi đặt lên bàn.
“Đây là chiêu bài của bổn tiệm, thật sự rất ngon, mời quý khách nhất định phải nếm thử nhé.”
Trên đĩa rõ ràng là một con vịt, nhưng tôi lại nhìn thấy trên đầu nó cực kỳ hoảng s*ợ và đ*au đớn.
Ông chủ vịt đặt tay lên vai tôi, một luồng sức mạnh không thể nghi ngờ đẩy tôi đến trước bàn ăn.
“Quý khách, mời nếm thử.”
Tầm mắt tôi vô tình lướt đến lưng con vịt, cả người lập tức cứng đờ như thể vừa rơi xuống hầm băng.
Đó là...một hình xăm con bướm màu xanh đậm.
Tôi nhớ ra trên lưng bạn thân của tôi cũng có họa tiết tương tự.