Chương 25 - Tìm Lại Ký Ức [Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vong Tiện]
Lúc này, đột nhiên luồng gió mạnh hất tung cửa miếu, một bóng người nương theo làng gió bay vụt tới, cùng với một giọng nói đầy vẻ giận dữ.
“Huynh điên rồi sao, ta đã vì huynh mà hao tâm tổn trí, vậy mà huynh lại có ý tưởng hủy hồn, huynh thật sự không hiểu tâm ý của ta, hay huynh không muốn hiểu?”
Người đến không ai khác là Hàn Tú Văn, hắn đứng trước tấm gương nhìn chằm chằm Liễu Chân.
“Huynh nghĩ nếu huynh biến mất trên cõi đời này thì ta có thể vui vẻ mà sống tiếp sao? Huynh biết không, ta thật sự rất hối hận vì đêm đó để lại huynh một mình trong sơn động, ta rất hận mình vì không bảo vệ được huynh, không bảo vệ được người ta yêu thương, ta nhất định có thể phục hồi được cơ thể huynh, huynh chỉ cần đợi ta thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ lại được ở bên nhau như lúc trước, chỉ có ta và huynh, được không?”
Liễn Chân thở dài: ”Đệ không thể tiếp tục hại người, nếu điều đó là vì ta thì tốt nhất đệ nên để ta hồn phi phách tán, chứ ta không thể nhìn đệ cứ tiếp tục sa chân vào ma đạo, làm hại chúng sinh.”
Hàn Tú Văn cười bi ai, “Ta có thể vì huynh mà giết hết cả người trên thế gian này, chỉ cần huynh trở lại dù có vào địa ngục ta cũng không màng.”
”Ngươi tự tin quá rồi đó, ngươi thật sự có thể giết hết người trên thế gian này hay sao?” Nguỵ Vô Tiện thanh âm bình đạm.
Lời hắn vừa dứt, Lam Vong Cơ liền vận dụng linh lực điều khiển Tị Trần nhầm hướng Hàn Tú Văn lao tới, hắn nhẹ nhàn tang biến thành một luồng khói đen tránh được mũi kiếm kia của Lam Vong Cơ. Tị Trần bay một vòng rồi quay trở về, Lam Vong Cơ bắt lấy chuôi kiếm. Đột nhiên có rất nhiều nhân ảnh của Hàn Tú Văn hiện ra đứng bao quanh Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ.
”Hai ngươi đúng là không biết lượng sức, ta đã giết rất nhiều người, không ngại giết thêm hai ngươi, ta rất ghét những kẻ hay lo chuyện thiên hạ, cho dù ngươi là ai thì hôm nay cũng đừng hòng sống sót ra khỏi đây.”
Rất nhiều nhân ảnh liên tiếp nhầm vào Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiên mà tấn công, không quá một khắc tất cả đều bị đánh tan hóa thành khói đen. Lam Vong Cơ đang giao chiến với Hàn Tú Văn bên kia. Một phút bất cẩn, đột nhiên từ phía sau lưng Ngụy Vô Tiện lại xuất hiện một Hàn Tú Văn khác kề lưỡi kiếm lên vai hắn, giọng nói như cười đùa như diễu cợt.
“Di Lăng lão tổ, ta đã sớm nhận ra ngươi ở Trần gia, cuối cùng cũng tóm được ngươi.”
Giọng nói Hàn Tú Văn lại vang lên về phía Lam Vong Cơ, “Lam Vong Cơ, ngươi dừng tay, nếu không muốn bằng hữu của ngươi gặp rắc rối.”
Lam Vong Cơ chém một kiếm vào ảo ảnh sau đó thu Tị Trần về, y tức giận chĩa mũi kiếm về phía Hàn Tú Văn.
“Thả hắn ra.”
Hàn Tú Văn cười nhạt: ”Ta tuyệt đối không muốn làm tổn thương Di Lăng lão tổ... Ngụy tiền bối, ta nghe rất nhiều lời đồn về ngươi, có một việc tại hạ muốn nhờ vã, nếu ngươi chịu giúp dù muốn lấy mạng ta, ta cũng dâng hai tay cho ngươi.”
Ngụy Vô Tiện nhíu mày: ”Ngươi là muốn ta giúp Liễn Chân sống lại?”
Hàn Tú Văn: ”Đúng vậy.”
”Ngươi đánh giá Ngụy Vô Tiện ta quá cao rồi, ta không phải là thần tiên nên không thể hồi sinh người chết được.”
“Quỷ Tướng Quân, ngươi đã từng cứu hắn sống lại đó thôi.”
Nguỵ Vô Tiện bật cười, “Ôn Ninh thật chất vẫn chưa chết, linh hồn hắn có sức sống mãnh liệu, còn Liễu Chân đã không còn thân sát, hồn phách lúc ẩn lúc hiện không còn bao nhiêu ý chí muốn sinh tồn, ngươi nói xem, làm sao ta có thể cứu hắn đây?”
Hàn Tú Văn mất kiên nhẫn, “Ngươi nói dối, chắc chắn ngươi sẽ có cách, nếu không ngươi cũng chẳng cần sống trên đời này làm gì.”
Chưa đợi hắn ra tay, phía bên kia tấm gương, những vết nứt răng rắc bắt đầu xuất hiện, Hàn Tú Văn như bừng tỉnh nhìn sang phía Liễu Chân đang đứng, trên gương mặt Liễu Chân lúc này các vết nứt dần tấn công, Hàn Tú Văn vội buông Ngụy Vô Tiện ra, chạy đến bên chiếc gương quỳ xuống.
“Sư huynh sư huynh, ngươi đừng làm vậy, ta thật sự sai rồi, nếu ngươi hủy sinh hồn thì ta biết làm sao đây, ta sống trên đời còn ý nghĩa gì chứ? Sư huynh, huynh nói gì với ta đi.”
Liễu Chân nhân ảnh trong gương ngày càng mờ nhạc, giọng nói phát ra cũng không rõ ràng.
”Sư đệ, dừng tay đi, ta muốn đệ sống vui vẻ như trước kia, dù không có ta bên cạnh, như vậy ta ra đi mới yên lòng, nếu có kiếp sau, vẫn mong được ở bên cạnh đệ.”
Những vết nứt ngày càng lan rộng ra khắp mặt gương rồi từ từ vỡ ra thành muôn mảnh. Liễu Chân tự phá hủy hồn phách. Hàn Tú Văn nước mắt không ngừng rơi trên mảnh vỡ thủy tinh đã vỡ vụn, hắn khóc thương kêu rào trong nước mắt.
“Sư huynh, huynh gạt ta, huynh đã hứa sẽ luôn ở bên ta... Huynh gạt ta… Ta không cần kiếp sau, ta chỉ muốn kiếp này ở bên huynh, đừng bỏ ta… Xin huynh… ”
Hắn vừa khóc vừa lẩm bẩm như kẻ cuồng dại, hắn nhìn thấy nhân ảnh của Liễu Chân trong những mảnh thủy tinh vỡ, vội cầm lên mảnh thủy tinh sắc bén khứa vào cổ tay chính mình, từ vếch rách máu ứa ra chảy thành dòng, Hàn Tú Văn dùng mảnh vỡ thủy tinh đâm vào tim kết liễu cuộc sống.
“...Sư Huynh… Huynh đợi ta.”
Phút cuối trên môi hắn lại khẽ nở nụ cười mãn nguyện.
Nếu chỉ sống một mình trên cỏi đời, thì tình yêu là sự bất lực khiến người ta tuyệt vọng. Nếu trái tim có thể khống chế theo tâm nguyện của con người, trên thế giới hẳn sẽ ít đi biết bao bi kịch tang thương.
Nhưng nếu trái tim thực sự được tự do khống chế, một người sẽ không chọn lựa yêu một người để rồi đau khổ, đến nổi móc trái tim ra chứng minh tình yêu của mình.
-----------
Trên đường xuống núi.
Nguỵ Vô Tiện ôm vai Lam Vong Cơ, “Lam Trạm, trong ảo ảnh, sao ngươi biết người đó không phải là ta?”
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ đợi câu trả lời của y.
“Vì khi ngươi thấy ta, không cần nói gì, ngươi cũng sẽ đi về phía ta.”
“Vậy còn ngươi?” Lam Vong Cơ hỏi hắn.
“Ta cũng nghĩ giống ngươi, khi thấy ta, ngươi cũng sẽ đi về phía ta.”
Nguỵ Vô Tiện dừng một lúc, trầm tư hồi lâu, hắn hỏi, “Lạm Trạm, nếu như Mạc Huyền Vũ không hiến xá, ta không trở về nữa, vậy ngươi...”
“Ta sẽ chờ.” Lam Vong Cơ đáp ngay không suy nghĩ.
Nguỵ Vô Tiện cố ý nhấn mạnh, “Ta nói là sẽ không bao giờ trở về nữa đó? ”
“Ta vẫn sẽ chờ, chờ tới khi nào ngươi trở về.” Ánh mắt Lam Vong Cơ thầm tình mà nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được lồng ngực mình lên xuống, trái tim như có dòng nước ấm áp chảy qua, hắn nhẹ nhàng nắm tay Lam Vong Cơ, nhỏ giọng gọi một tiếng: Lam Trạm.”
Hai người nhìn nhau khẽ nở nụ cười, Ngụy Vô Tiện vươn hai cánh tay ôm lấy Lam Vong Cơ, mặt kề vào tai y.
“Ta sẽ không để ngươi phải đợi thêm một lần nào nữa, ta hứa."