Chương 24 - Tìm Lại Ký Ức [Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vong Tiện]

Đến trước cửa ngôi miếu nhỏ, họ phát hiện một màu u ám bao trùm cả ngôi miếu lan rộng ra xung quanh, ma khí bốc lên, cùng với tiếng rít răng rắc phát gia từ trong miếu. Một luồng khí lạnh lẽo tạo thành sương mù bay lơ lửng trong không khí, mùi tanh hôi bóc ra như mùi của xác chết lâu ngày đang trong tình trạng phân hủy. 

Họ đẩy cửa bước vào, cả hai người đều bị một luồng âm khí đập vào mặt làm choáng váng, Lam Vong Cơ xoay người liền không thấy Ngụy Vô Tiện đâu, y vội vàng lớn tiếng gọi: ”Ngụy Anh… Ngụy Anh.”

Một khắc sau có tiếng người đáp lại Lam Vong Cơ: ”Ta ở đây.”

Lam Vong Cơ nhìn quanh: ”Ngươi… ”

“Lam Trạm, ngươi qua đây.”

Lam Vong Cơ nghi hoặc nhìn người kia đang đứng cách mình một khoảng xa. Y tiến lên vài bước sau đó dừng lại đứng bất động, người trước mặt đúng là Ngụy Vô Tiện đang đứng đó mỉm cười nhìn y.

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nói, “Lam Trạm, sao ngươi không qua đây?”

Lam Vong Cơ nhíu mày: ”Ngươi không phải Ngụy Anh.”

Người kia: ”Sao ngươi quả quyết ta không phải là hắn?”

Lam Vong Cơ: ”Cảm giác.”

Người kia: ”Hahaha...”

Một lúc do dự, Lam Vong Cơ rút Tị Trần một kiếm chém tới, người kia phút chốc tang ra như làn khói mỏng, đó chỉ là ảo ảnh.

Phía bên kia Ngụy Vô Tiện đi một vòng nhìn lại không thấy Lam Vong Cơ đâu, hắn vừa đi vừa gọi: “Lam Trạm.“

Một bóng bạch y xoay người nhìn về phía hắn, ”Ngụy Anh ta ở đây.”

Ngụy Vô Tiện định bước tới nhưng đột nhiên hắn dừng lại. Bạch y kia chính là Lam Vong Cơ đang ung dung đứng trước mặt hắn: ”Ngụy Anh, sao ngươi không đến đây?”

Ngụy Vô Tiện hỏi ngược lại: ”Vậy sao ngươi không qua đây?”

Bạch Y: “Ta đợi ngươi.”

Ngụy Vô Tiện nhếch khoé mội: ”Không cần.”

Lời vừa nói ra hắn liền xoay cổ tay vận dụng linh lực đánh một chưởng vào bạch y kia làm tan màn ảo ảnh, sau đó hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ, thanh âm cắt lên gọi một tiếng.

”Lam Trạm.”

Người kia không trả lời nhưng từ từ bước tới, hắn cũng nhanh chân tiến lên, hắn biết đó là Lam Vong Cơ. Hai người đứng cạnh nhau, lưng kề sát hướng về phía đối phía phương.

Ngụy Vô Tiện hỏi: ”Lam Trạm, ngươi có sao không chứ?”

Lam Vong Cơ: “Ta không sao, còn ngươi?”

Ngụy Vô Tiện: “Vẫn ổn, lúc nảy...”

Lời chưa kịp nói ra liền nghe một thanh âm vang lên bên tai.

“Các ngươi mau ra khỏi đây nếu không muốn bỏ mạng.”

Ngụy Vô Tiện: ”Ngươi là Liễu Chân.”

Giọng nói kia im lặng, một khắc sau lại vang lên, “Sao ngươi biết ta?”

Ngụy Vô Tiện: ”Không những biết ngươi, ta còn biết vị bằng hữu kia của ngươi.”

Giọng nói kia càng gấp, thanh âm càng nhanh, ”Tú Văn, Tú Văn sao rồi? Các ngươi đã làm gì hắn?”

Ngụy Vô Tiện: “Tại sao ngươi nghĩ bọn ta đã làm gì hắn?”

Liễu Chân: “khi các ngươi bước vào đây, ta đã sớm biết các ngươi không phải người tầm thường, nhất là người bạch y kia. Còn có tà khí quấn quanh trên người ngươi.”

Ngụy Vô Tiện: ”Ngươi nói Hàm Quang Quân của ta sao? Phải nha, y quả thật không tầm thường.”

Vừa nói hắn vừa xoay người nhìn Lam Vong Cơ mỉm cười đắc ý, Lam vong Cơ ánh mắt đáp lại hắn nhưng tư thế vẫn không dao động.

Ngụy Vô Tiện: ”Bọn ta chưa làm gì hắn, nhưng sau khi giải quyết ngươi xong bọn ta sẽ tìm hắn.”

Liễu chân: ”Tất cả là do ta, lỗi của ta, nếu không vì ta, đệ ấy sẽ không làm những chuyện hại người.”

Giọng nói kia vừa dứt, màn sương mù và khói đen bao phủ Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ liền tan đi, trước mặt họ là một cái gương lớn, trong gương kia mơ hồ một bóng người lúc ẩn lúc hiện trong rất mờ nhạt.

Ngụy Vô Tiện bước lên một bước: ”Ngươi là Liễu Chân?”

“Phải, Hàn Tú Văn là sư đệ của ta, bọn ta trên đường về nghỉ chân trong sơn động bị ma vật tấn công, ta bị ác linh nhập thể, lại bị trúng kịch độc, khi đi đến Trần gia trang được mấy hôm thì thân thể không thể giữ được, đệ ấy vì muốn cứu sinh hồn của ta nên đã đưa vào tấm gương đặc ở nơi này .”

 ”Nhưng về lâu dài, hồn phách của ngươi sẽ bị tiêu tán vì hắn không đủ linh lực giữ hồn phách cho ngươi, nên hắn đã nghĩ ra cách hút linh thức của người khác truyền cho ngươi.” Nguỵ Vô Tiện dò hỏi.

Liễu Chân ảo não: ”Phải, ta không muốn đệ ấy làm thế, nhưng đệ ấy vì không muốn ta chết, đệ ấy ….”

Giọng nói Liễu Chân càng lúc càng nghẹn ngào.

Ngụy Vô Tiện: ”Cũng không nên vì giữ một linh hồn không có thân xác mà hại người vô tội.”

”Ta biết. cho nên ta đã cố thả tỳ nữ của Trần tiểu thư xuống núi, để đệ ấy biết mà dừng tay.”

Ngụy Vô Tiện: ”Hắn chẳng những không dừng tay, mà còn hút linh thức và làm tiểu cô nương kia điên dại, còn rải độc thi lên người nàng khiến cô nương ấy phát điên không nói được gì.”

Liễu Chân kinh hoãng: ”Sư Đệ... ”

Ngụy Vô Tiện: ”Liễn Chân, tại sao ngươi lại nói chuyện này với bọn ta?”

Liễu Chân: ”Ta muốn nhờ hai ngươi ngăn cản Tú Văn, không cho đệ ấy tiếp tục hại người.”

Ngụy Vô Tiện: ”Tại sao lại là bọn ta?”

Liễu Chân: “Tất cả những danh sĩ tiên nôm khi đến đây, bọn họ đều không phải là đối thủ của Tú Văn, còn hai người thì khác, ta cảm nhận được điều đó phát ra từ trên người của hai ngươi, ta đoán người bạch y kia chính nhà Hàm Quang Quân của Cô Tô Lam thị, còn ngươi chắc chắn là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện.”

Ngụy Vô Tiện: ”Sao ngươi có thể chắc chắn?”

Liễn Chân: ”Kiếm của y đã nói lên thân phận, còn ngươi đi chung với Hàm Quang Quân, bên hông còn có cây sáo, thì chỉ có thể là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, không ai khác.”

Ngụy Vô Tiện khẽ cười nhìn Lam Vong Cơ. Xem ra người đời đã nhầm công nhận bọn hắn là một đôi không thể tách rời. 

”Ngươi cũng có chút kiến thức.” Nụ cười trên môi Nguỵ Vô Tiện càng sâu.

Liễu Chân: ”Ta có thể xin hai vị đừng gi*t Tú Văn, tha cho đệ ấy một con đường sống, ta đã có ý định hủy hồn từ lâu nhưng lại sợ đệ ấy không muốn sống mà chết theo ta, đệ ấy làm tất cả là vì ta, nếu như hiện tại ta hủy hồn, đệ ấy sẽ không vì ta mà tiếp tục hại người.”

Không nhìn thấy tim sẽ không đau.

Bên tai Liễu Chân không ngừng vang vọng những lời này, lần sau chói tai hơn lần trước, y cảm giác như có một con rắn độc chui vào trong tai, trực tiếp thâm nhập lục phủ ngũ tạng, khiến y đau đớn không chịu nổi.


 

Không...
 


Y sớm biết ngày này sẽ tới, những tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng...nhưng... Nhìn bóng sư đệ đáng thương Hàn Tú Văn đã khắc sâu vào tim y, khi nghĩ đến sẽ không còn nhìn thấy nhau nữa, y cảm thấy một nỗi sợ hãi to lớn hung hăng tóm chặt trái tim khiến toàn thân phát lạnh, hồn phách lung lai, tứ chi vô lực, cái gì cũng không tồn tại. Nhưng y muốn Hàn Tú Văn buông tha cho y cũng như buông tha cho chính mình, mà tìm lại sự hồn nhiên vui tươi như trước kia. 

 

 Liễu Chân bi ai ý thức được, cho dù là đã chuẩn bị trước sẽ rời đi trong lặng lẽ, nhưng nếu thực sự đến ngày đó, Hàn Tú Văn cố chấp như vậy nhất định sẽ bị một phen chấn động, bị đau đớn đến thương tích đầy mình.