Chương 4 - Tiếng Lòng Bị Nghe Lầm Và Cái Kết Bị Vợ Bỏ
12
Tôi kéo Ôn Việt rời khỏi quán cà phê thật nhanh.
Anh ngoan ngoãn để tôi nắm tay dẫn đi, nhưng cổ tay anh căng chặt, sắc mặt cũng ngày một lạnh lẽo.
Vừa mở cửa xe ra.
Ôn Việt đột nhiên lật tay giữ chặt cổ tay tôi, mạnh mẽ đẩy tôi vào trong xe.
“Ôn Việt, anh làm gì vậy?!”
Lưng tôi đập mạnh vào ghế da.
Ôn Việt dùng một tay giữ chặt hai cổ tay tôi đưa lên quá đầu, tay còn lại siết lấy eo, buộc tôi phải dán sát vào người anh.
Nóng quá, thật sự rất nóng.
Toàn thân tôi run lên, cảm nhận rõ ràng thân nhiệt bỏng rẫy của anh, và cả cơn sóng đen cuồn cuộn trong đáy mắt anh.
Ôn Việt lạnh lùng nhìn tôi hai giây.
Rồi cúi đầu hôn tới tấp lên môi, má, cổ tôi — nụ hôn mạnh mẽ, cuồng loạn, đầy mùi vị của cà phê đắng và kìm nén dồn nén suốt bao lâu.
Trong lúc hoảng loạn, tôi đá văng một chiếc giày, cào xước cả cánh tay anh, nhưng vẫn chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn mãnh liệt chưa từng có ấy.
Từ xa có ánh đèn xe chiếu tới.
Soi rõ đôi mắt đỏ ngầu và yết hầu đang chuyển động dữ dội của anh.
“Hứa Oanh Oanh, em nói em muốn cùng lúc yêu hai người…”
“Anh trằn trọc cả đêm, tự dằn vặt mình, cuối cùng cắn răng chấp nhận, đồng ý cho em. Nhưng, nhưng mà…”
Ôn Việt bỗng bật cười, tiếng cười vừa chua chát vừa tan vỡ, giọng nói gần như gào lên:
“Nhưng tại sao lại không phải anh – một trong hai người đó cũng không phải là anh?!”
Tôi chết lặng.
Ngay sau câu đó.
Một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Ly hôn à?”
Ôn Việt nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh của tôi, để lại hơi thở nóng rực và từng cơn đau nhói.
“Ly hôn? Em thực sự nói muốn ly hôn với anh? Vì mấy thằng khốn ngoài kia mà đòi ly hôn với anh?”
“Anh chẳng phải đã nói sẽ không quan tâm bọn họ rồi sao? Anh chẳng phải đã đồng ý hết rồi sao? Vậy tại sao lại…”
“Không được, em không nên nhắc đến ly hôn, Oanh Oanh… em muốn ly hôn? Trừ phi em moi tim anh ra, để anh chết bên cạnh em!”
“Oanh Oanh, tim anh đau lắm, thật sự rất đau… Em có nghe thấy không? Nó sắp vỡ ra rồi, anh đau đến mức như sắp chết…”
Ôn Việt đã mất hoàn toàn lý trí, hành động ngày càng điên cuồng, như muốn xé nát tôi từng chút một mà tra tấn.
Tôi cắn môi, mệt mỏi bám lấy tay anh:
“Ôn, Ôn Việt! Anh… bình tĩnh lại trước đã…”
Nhưng Ôn Việt mặt không đổi sắc, hoàn toàn không nghe lọt tai bất kỳ lời nào.
Bên trong xe, nhiệt độ không ngừng tăng cao.
Tiếng thở dốc hỗn loạn của cả hai người quấn lấy nhau, chẳng còn phân biệt nổi.
13
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên phá tan bầu không khí.
Cơn cố chấp trong mắt Ôn Việt bỗng chốc bị tiếng chuông ấy làm tan biến.
Anh ngơ ngác cúi đầu nhìn tôi một cái, sau đó cả người cứng đờ.
Lúng túng buông tay ra, rồi quỳ xuống trước mặt tôi.
“Oanh Oanh, là anh sai, anh… anh…”
Tôi ngồi dậy, không chút do dự tát cho anh một cái.
Ôn Việt không kịp phản ứng, bị tát lệch cả người, nhưng rất nhanh đã quay lại, tiếp tục quỳ.
Tôi chẳng nể nang gì mà tát thêm một cái.
Anh lại lệch đi một chút, rồi ngoan ngoãn quỳ lại vị trí cũ.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần.
Mỗi cái tát tôi đều dốc toàn lực, đến mức bàn tay cũng tê rần.
Trên gương mặt trắng bệch của Ôn Việt hằn rõ từng dấu tay, thế nhưng anh vẫn cụp mắt, không nói một lời, quỳ ngoan ngoãn như thể đó là điều hiển nhiên.
14
Tôi thở hổn hển, trừng mắt nhìn anh, nhớ lại mấy câu điên rồ anh vừa nói:
“Ôn Việt, anh nói cho rõ đi, hai với ba là sao? Mấy cái ‘chó ngoài đường’ anh lảm nhảm cái gì vậy? Anh rốt cuộc bị làm sao thế hả? Lại còn muốn… Nói tóm lại, anh nói rõ cho tôi hết!”
Ôn Việt run rẩy, do dự hồi lâu mới cất giọng khẽ khàng:
“Anh biết hết rồi…”
“Anh là ông chồng mặt vàng, còn cậu trai trẻ kia… và cả…”
“Cả chuyện em thấy anh già, em nói anh không bằng… vịt, rồi còn muốn ra ngoài… ăn vụng nữa, anh nghe thấy hết rồi…”
Giọng anh nghẹn lại, như thể buồn đến mức không thể nói tiếp.
Tôi cố gắng lục lại trí nhớ theo những gì anh nói, không khỏi co giật khóe miệng, vừa tức vừa buồn cười:
“Mấy cái nhảm nhí gì đây? Cái status hôm đó là do thua trò chơi mạo hiểm nên mới đăng. Gì mà ông chồng mặt vàng, nhan sắc của anh ấy hả? Anh nhìn lại đi, anh rõ ràng trông giống trai bao trắng hơn đấy.”
“Còn cậu trai kia, cậu ấy là tài xế được bạn thân em thuê hộ. Là tài xế đó, hiểu không?”
“Còn chuyện em nói anh không bằng vịt ấy à? Em từng nói thế lúc nào? Dù chưa thử vịt, nhưng em thấy chắc anh còn mạnh hơn nhiều.”
“Còn cái chuyện em chê anh già trong lòng hả? —— Em chê thẳng mặt anh suốt mà, có bao giờ giấu đâu?”
Ôn Việt ngơ ngác chớp mắt, giọng nghẹn ngào ngừng lại một chút, rồi khóc còn thảm hơn.
Tôi cố nhịn cười.
m thầm xâu chuỗi lại tất cả hành động kỳ quặc của anh mấy hôm nay.
Anh lén dùng tinh chất làm trắng của tôi, điên cuồng tập luyện để có cơ bụng 8 múi, còn ăn mặc như trai bao đi tiếp khách…
Hóa ra chỉ vì anh nghe được lác đác những tiếng lòng trong đầu tôi.
Rồi tuyệt vọng đóng vai một ông chồng già nua, hết thời, chẳng còn chút hấp dẫn, bị cắm sừng mà cũng không dám phản kháng, chỉ biết cắn chăn khóc rấm rứt trong cô độc?
Quả là… sống động ghê.
Tự nhiên có hơi hối hận vì đã truy hỏi anh đến cùng.
Tự ti cũng tốt mà.
Tự ti chính là một nửa sính lễ của đàn ông.
Tôi khẽ thở dài, cúi người nâng cằm anh lên.
“Ôn Việt, sao anh toàn nghe mấy câu vô ích thế?”
“Sao anh không nghe thấy em đã yêu anh rồi?”
“Sao anh không nghe thấy em đã lún sâu vào cuộc hôn nhân này?”
“Sao anh không nghe thấy em vì tưởng anh không yêu mình mà trở nên bất an, thấp thỏm?”
Đồng tử Ôn Việt run rẩy, không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn xác định tôi có đang nói thật không.
Nhưng giọt nước mắt hạnh phúc lại nhanh hơn lý trí một bước mà rơi xuống.
Một giọt lệ trong suốt rơi “tách” lên mu bàn tay tôi.
Tiếp theo là giọt thứ hai, thứ ba…
Ôn Việt bỗng cúi đầu xuống, các khớp tay rõ ràng siết chặt lại thành nắm đấm, giọng anh trầm khàn như thể đang rút ra từ sâu thẳm trong lồng ngực:
“Làm sao anh có thể không yêu em chứ…”
“Làm sao anh lại không yêu em được?”
“Từ năm mười tám tuổi anh đã quyết tâm phải cưới em, khó khăn lắm mới có cơ hội, anh dồn hết tâm sức tính kế hại Ôn Triết, anh làm xe của cậu ta bị chết máy, còn tráo lễ phục của cậu ấy thành đồ ngủ Crayon Shin-chan…”
“Anh yêu em đến phát điên, ngày đêm trong mơ lẫn ngoài đời đều nghĩ đến em, chỉ cần không nhìn thấy em trong một phút thôi, tim anh lại bất an cuộn trào, anh đen tối đến mức căm ghét tất cả những gã đàn ông dám đến gần em, anh khổ sở lắm, thật sự rất khổ sở…”
“Anh luôn kìm nén sự ghen tuông và ham muốn chiếm hữu của mình, sợ em vì thế mà ghét anh, nên không dám hỏi gì cả, sợ em đã sớm chán anh rồi… Anh chỉ dám lén đổ dấm vào canh giải rượu cho em thôi…”
“Anh hơn em năm tuổi, ngày nào cũng lo lắng em sẽ chê anh già, soi gương cả vạn lần, lén dùng tinh chất làm mờ đốm của em, còn dùng cả kem chống lão hóa, chỉ vì sợ em sẽ bị những gã trẻ hơn hấp dẫn… Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, nước mắt anh đã muốn cạn khô rồi…”
Tôi ngây người lắng nghe những lời anh thổ lộ, từng nỗi bất an, từng nỗi lo sợ của anh, cảm thấy đau lòng đến vô cùng.
Không ngờ một người ngoài mặt mạnh mẽ, lạnh lùng, tính toán thiệt hơn như anh, bên trong lại vì tôi mà trở nên tự ti, nhẫn nhịn và hoang mang đến thế.
Tim tôi rối loạn cả lên.
Tôi chủ động đưa tay vào túi áo vest của anh, lấy ra chiếc nhẫn cưới mà sáng nay tôi tức giận vứt bỏ.
Dưới ánh nhìn ngày một nóng rực của anh.
Tôi chậm rãi đeo lại vào ngón áp út.
“Ôn Việt, sau này em sẽ không tháo nó ra nữa.”
Tôi còn chưa nói xong, Ôn Việt đã bất ngờ đứng dậy ôm chặt lấy tôi vào lòng, nhịp tim dồn dập đến mức khiến toàn thân tôi run rẩy.
“Nói lại lần nữa.”
Giọng anh khản đặc không thành tiếng, đôi môi nóng bỏng lướt bên tai tôi.
“Cầu xin em, Oanh Oanh, hãy hứa với anh lần nữa.”
Tôi áp sát vành tai đỏ ửng của anh, thì thầm lặp đi lặp lại lời hứa đó.
Chữ cuối cùng, bị anh nuốt lấy bằng một nụ hôn mãnh liệt.
Nụ hôn của Ôn Việt vừa gấp gáp vừa cuồng nhiệt, như muốn nuốt trọn tất cả những lời tôi vừa hứa.
Tôi nhanh chóng cảm nhận được vị mằn mặn của nước mắt nơi môi anh, cảm nhận được tình yêu anh đã dồn nén bao năm nay cuối cùng cũng bùng nổ.
14
Giữa lúc cảm xúc dâng trào, tôi bỗng nhớ ra điều gì đó, đá mạnh một phát đẩy anh ra.
“Khoan đã! Anh nói là anh cố ý gài bẫy Ôn Triết, nên hôn ước của em và cậu ấy bị hủy đều do anh sắp đặt hết…? Vậy thì chuyện chúng ta thành vợ chồng đâu phải ngẫu nhiên, mà là do anh bày mưu tính kế từ đầu đến cuối?!”
Ôn Việt thở gấp, ngơ ngác hai giây, vành tai đỏ rực, làm như không có chuyện gì mà đứng dậy.
“Em đói rồi phải không, anh đi mua nước nóng cho em.”
Tôi chụp lấy áo khoác ném về phía anh, tức giận hét lớn về phía bóng lưng anh đang vội vàng bỏ chạy:
“Ôn Việt! Đồ cáo già thâm độc, mặt người dạ thú!”
Thảo nào mấy hôm trước ngày đính hôn với Ôn Triết,
ngày nào Ôn Việt cũng hắt hơi liên tục từ sáng đến tối.
Lúc đó ai cũng lo lắng Ôn Triết có bị cảm không.
Hóa ra không phải cảm lạnh.
Mà là có kẻ gian đang âm mưu giở trò!
15
Lần đầu tiên, tôi và Ôn Việt tay trong tay, thân mật trở về nhà.
Tại buổi tiệc sinh nhật của bạn thân.
(Là) tiếng nước trong phòng tắm không ngừng suốt cả đêm.
Đầu ngón tay Ôn Việt vuốt nhẹ cổ tay đỏ ửng của tôi, giữa làn hơi nước mờ mịt, anh hôn đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi hết lần này đến lần khác.
Tôi khóc đến khàn cả giọng, gần sáng mới được anh bế trở lại phòng ngủ.
Ngay khoảnh khắc chìm vào giấc ngủ sâu.
Ôn Việt cúi xuống hôn lên trán tôi, giọt nước mắt rơi lên xương quai xanh nóng bỏng đến mức hàng mi tôi khẽ run lên.
“Oanh Oanh, anh yêu em nhiều lắm.”
Thì ra nước mắt của đàn ông khi thật lòng yêu…
Lại mang theo cả hơi ấm bỏng rát đến vậy.
(Hết)