Chương 3 - Tiếng Lòng Bị Nghe Lầm Và Cái Kết Bị Vợ Bỏ

08

Tôi nói xong liền quay người bước đi.

Lúc tay đặt lên tay nắm cửa, rõ ràng cảm thấy một cục nghẹn trong ngực.

Tôi không nhịn được, quay đầu lại gào lên với anh:

“Ôn Việt, em muốn ly hôn với anh!”

“Dù sao thì ban đầu em vốn định lấy Ôn Triết, lấy anh chỉ là ngoài ý muốn. Bây giờ Ôn Triết cũng đã về nước, chi bằng xóa bỏ sai lầm này đi. Chúng ta ly hôn, em sẽ lấy Ôn Triết.”

“Không phải anh vẫn luôn nói, rõ ràng thì dễ xử lý sao? Vậy thì em nói rõ ràng luôn nhé — em muốn ly hôn, em muốn tái hôn với em trai anh.”

Nói xong, tôi tháo chiếc nhẫn cưới trên tay ra, ném thẳng vào mặt anh.

Ôn Việt đứng yên bất động, giơ tay bắt lấy chiếc nhẫn, nắm chặt lại trong lòng bàn tay.

Tôi mạnh tay đóng sầm cửa sau lưng.

Lập tức lấy điện thoại ra soạn tin nhắn gửi cho con bạn thân:

【Đi ăn bánh kem ở quán cậu thích nhất đi, nhanh lên, nếu 8 giờ rưỡi mà chưa ra khỏi nhà, là tớ đi ăn một mình đấy nhé, gogogo.】

09

Tôi hầm hầm đi thẳng đến tiệm bánh, không thèm ngoảnh lại một cái.

Nửa tiếng sau.

Cuối cùng tôi và con bạn cũng được thưởng thức món ngọt yêu thích.

Kem tan nơi đầu lưỡi, cảm giác khó chịu buổi sáng cũng tan biến đi được một phần ba.

Nghe tôi kể xong, con bạn phun nguyên ngụm cà phê.

“Chị tôi ơi, cậu nói thẳng ly hôn với anh ta luôn á? Còn ném nhẫn vào mặt nữa? Thế mà anh ta không làm gì hết? Không nói gì luôn á?”

Tôi tức tối dùng nĩa chọc chọc miếng bánh trên bàn.

“Thấy rõ ràng là anh ta không yêu tớ, nếu đã không yêu thì tớ cũng không thể cứ lún sâu một mình mãi trong cuộc hôn nhân này được. Ly hôn thì ly hôn, tớ xinh đẹp giỏi giang thế này, kiểu gì chẳng gặp được người tốt hơn. Tớ sẽ đi tìm trai ngoan nhỏ tuổi!”

Con bạn gật đầu đồng tình:

“Đúng rồi, cậu chắc chắn sẽ gặp người tốt hơn. Phụ nữ chúng ta tuyệt đối không được chịu thiệt. Phải chọn người tốt nhất, trẻ trung nhất, nghe lời nhất, ngoan ngoãn nhất, biết chiều nhất, đảm đang nhất, và đặc biệt là ở… khoản kia cũng phải…”

Câu nói chưa dứt.

Một người đàn ông bước đến cắt ngang.

“Chào cô, có thể cho tôi xin thông tin liên lạc được không?”

Tôi đang chọn bánh thì bị một người đàn ông chắn tầm mắt, cau mày khó chịu.

Định lạnh lùng từ chối thì vai bị ai đó khoác lấy.

Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, mang chút lười nhác pha chút bông đùa:

“Xin lỗi nhé anh bạn, chắc cô ấy không tiện lắm đâu.”

Cả người tôi cứng đờ, quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt lấp lánh ý cười của Ôn Triết.

Khóe môi anh ta nhếch lên đầy trêu chọc, cổ áo mở hờ, cả người toát ra khí chất bất cần đời.

Người đàn ông mặc vest có chút tiếc nuối tặc lưỡi, vẫn cố chấp đưa điện thoại về phía tôi, màn hình vẫn hiển thị mã QR.

Ôn Triết nheo mắt, khi tôi còn chưa kịp phản ứng, đã quen tay véo nhẹ má tôi.

“Bảo bối, sao ngơ ngẩn thế? Hai năm không gặp, nhớ anh đến phát điên rồi đúng không…”

Người đàn ông kia cuối cùng cũng chịu từ bỏ, ngượng ngùng cất điện thoại, xoay người rời đi.

Tôi nổi da gà, hất tay Ôn Triết ra, nghiến răng quát nhỏ:

“Anh điên rồi à? Tôi là chị dâu của anh đấy…”

Ôn Triết xoa tay, ý cười mập mờ trong mắt không giảm, còn gật gù như hiểu lắm:

“À vậy à, thế thì —— chị dâu à, mở cửa đi, anh là… anh trai đây ~~”

Tôi giận tím mặt, giơ tay định tát cho anh ta một cái, lại bị ai đó chụp lấy cổ tay.

Thời gian như ngừng trôi trong khoảnh khắc ấy.

Con bạn thân há hốc miệng, miếng bánh trên nĩa rơi xuống đất cũng không kịp nhặt, ngây ngốc lẩm bẩm:

“Kích thích, đúng là… chiến trường huynh đệ tương tàn ngoài đời thực sao?”

Tôi quay ngoắt đầu lại.

Trước mắt là gương mặt không cảm xúc, cúi đầu nhìn tôi, Ôn Việt đang nắm chặt lấy cổ tay tôi.

10

Không biết Ôn Việt đến từ lúc nào, cũng không rõ đã đứng sau lưng tôi bao lâu.

Bóng dáng cao lớn của anh bao phủ xuống, những ngón tay thon dài siết chặt cổ tay tôi, ngón cái chậm rãi mơn trớn nhẹ nơi mạch đập.

Ôn Triết nhanh chóng phản ứng, tiếc nuối lắc đầu, cất giọng châm chọc:

“Anh cả, bao nhiêu năm rồi, anh vẫn chẳng thay đổi chút nào. Vẫn là cái bộ mặt như người chết ấy, vẫn là dáng vẻ khiến em và Oanh Oanh sợ hãi và chán ghét nhất…”

Ngón tay Ôn Việt khẽ run lên, bình thản đáp lại:

“Thế à? Còn em thì sao, đã thay đổi chưa? Qua ngần ấy năm rồi, cậu em trai vẫn còn thích mặc đồ ngủ hình Crayon Shin-chan trong những dịp quan trọng à?”

Nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt Ôn Triết lập tức thay đổi:

“Ôn Việt, anh…!”

Ôn Việt điềm nhiên thu lại ánh mắt, hoàn toàn không để Ôn Triết vào mắt nữa, nghiêng người, kiềm chế hôn khẽ lên khóe môi tôi.

“Vợ à, chúng ta về nhà thôi.”

Anh cố tình nghiến mạnh hai chữ “vợ à” bên môi tôi. Dù giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay tôi lại khẽ run lên.

Trái tim tôi bất giác siết chặt lại.

Cách gọi “vợ à” này chỉ xuất hiện vào những đêm anh say đến mất kiểm soát.

Khi ấy, Ôn Việt tháo kính gọng vàng, vứt bỏ hết vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm túc, quỳ trên tấm thảm đỏ đắt tiền, mặc quần tây hàng hiệu, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt quấn quýt không rời.

Anh bị tôi dày vò đến khóe mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn cầu xin:

“Vợ à, nghe lời em, anh nghe hết. Anh là cún con của em, xin em thương anh một chút…”

Tiếp sau đó…

Là những cảnh khiến người đỏ mặt tim đập.

Còn hiện tại anh tỉnh táo đứng trong ánh nắng ban mai,

nhưng cảm xúc ẩn sau tròng kính còn cuồng nhiệt hơn bất kỳ lúc say nào.

11

Tôi bừng tỉnh, cố gắng đè nén đôi chân đang run lẩy bẩy, đột ngột đứng dậy:

“Được, về… về nhà thôi.”

Ánh mắt Ôn Việt lướt qua bàn tay tôi đang chủ động đặt lên cánh tay anh.

Giống như một chú chó bị chủ xích lại.

Ánh mắt tối tăm trong mắt anh dịu đi đôi chút.

Tôi nháy mắt ra hiệu với con bạn thân, rồi nhìn về phía Ôn Triết:

“À, Ôn Triết…”

Còn chưa nói hết câu, Ôn Việt bỗng không đứng vững, lảo đảo hai bước rồi bất ngờ tung một cú đá vào người Ôn Triết, suýt nữa đá bay cả anh ta khỏi ghế.

Ôn Triết chống tay lên bàn, tức đến nỗi bật dậy gào lên:

“Ôn Việt, anh…!”

Ôn Việt cụp mắt vô tội:

“Xin lỗi, chân trượt.”

Ôn Triết tức đến bật cười:

“Chân trượt? Trượt tận vào mông tôi luôn? Sao anh không trượt thẳng vào mặt tôi đi?”

Ôn Việt khựng lại hai giây, rồi đáp:

“Ý kiến hay đấy.”

“?”

Ôn Triết nghẹn lời, cảnh giác kéo giãn khoảng cách với anh:

“Ôn Việt! Anh đúng là thần kinh! Ai mà chẳng biết từ nhỏ đầu óc anh đã không bình thường! Đồ điên! Đồ thần kinh!”

Sắc mặt Ôn Việt lặng lẽ trầm xuống.

Ôn Triết lập tức hạ giọng, nhưng vẫn không cam lòng lẩm bẩm.

Tôi lo hai người họ giữa chốn đông người lại đánh nhau, vội kéo tay Ôn Việt:

“Ôn Việt, đừng gây chuyện nữa. Còn Ôn Triết, anh cả của cậu chắc là đến tuổi mãn kinh rồi, đừng chấp làm gì. Cuối tuần này tôi với anh ấy về nhà cũ thăm mọi người, bọn tôi đi trước nhé…”

Nói xong,

tôi vội vàng kéo tay Ôn Việt.

Nhưng lại không kéo nổi.

Tôi ngẩng đầu,

lúc này mới phát hiện —

Sắc mặt Ôn Việt trắng bệch đến dọa người,

bàn tay buông thõng bên người từ từ siết chặt, khớp ngón tay tái nhợt, ngay cả chiếc đồng hồ nơi cổ tay cũng rung nhẹ.

Như thể cái hình tượng luật sư tinh anh điềm đạm ban nãy chỉ là ảo giác.

Còn người đang đứng trước mặt tôi lúc này,

chẳng qua chỉ là một người đàn ông đáng thương, tự ti tuyệt vọng, bị chính người vợ của mình ghét bỏ và lạnh nhạt.