Chương 23 - Tỉ Muội Song Bào Thai
Chương 23:
Thời điểm ta mở mật thất ra, một trận mùi khai của nước tiểu đập vào mặt.
Ta che mũi đi vào.
Hai bộ gông xiềng, nhốt hai người.
Ta mỉm cười mở miệng: "Bích Xuân chết, nguyên nhân cái chết là bệnh hoa liễu, hạ nhân đến báo nói, toàn thân cao thấp đều nát bét, tròng mắt đều bị móc ra."
Hai người kia nghe xong, không hẹn mà cùng nhìn nhau một chút.
Dù sao tại đây, dưới sự ảnh hưởng của thuốc, ba người bọn họ không ít lần cùng một chỗ vượt qua thời gian vui vẻ.
"Cái tiện nhân nhà ngươi, ngươi dám đối với ta như vậy! Ta thế nhưng là tỷ tỷ ruột thịt của ngươi, ngươi chết không yên lành, ngươi biết không!"
Vinh Uyển đi lên trước, hung hăng cho Xuân Hi một bạt tai.
"Hỗn đản, tỷ tỷ của Niệm Cửu công chúa sớm đã chết ở trong chiến loạn, ngươi cái tiện tỳ dám giả mạo tỷ tỷ của nàng, nên đánh!"
Mặt Xuân Hi sưng phù lớn hơn một vòng, do nàng bị đánh hàng ngày suốt nửa năm nay.
Về phần Tiêu Dật Hiên, hắn sẽ chỉ phát ra thanh âm ô ô.
"Ai!" Ta đi lên trước kêu Vinh Uyển dừng động thủ.
"Ngươi nha đầu này, người khác không biết ngươi còn không biết a, đây tất nhiên là tỷ tỷ của ta, cho nên tỷ tỷ, ngươi còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?"
Ta phới lờ sự sợ hãi trên mặt nàng, phối hợp mở miệng:
"Hôm nay là ngày chết của ta ở kiếp trước."
"Ta nghĩ tới tình cảm của tỷ muội chúng ta, không đành lòng nhìn ngươi bị bệnh hoa liễu tra tấn, hôm nay liền tới tiễn ngươi một đoạn đường, cuộc sống về sau cũng không thấy nữa."
Nói xong, ta cắt đứt cổ Xuân Hi.
Nàng hai mắt trừng lớn nhìn về phía ta, sau đó lại nằng nặng cúi đầu.
Ta chính là người như vậy, có thù tất báo.
Nếu nàng đã tra tấn tôi đến chết trong kiếp trước, ta tự nhiên cũng muốn để nàng như vậy chết đi.
"Về phần ngươi, Tiêu Dật Hiên."
"Kể từ hôm nay, mỗi ngày lại nhiều thêm hai cái bạt tai, phu quân ái mộ tỷ tỷ, tự nhiên muốn tỷ tỷ đã mất mà chịu thay."
Tôi lấy chiếc khăn đặt ra và nắm cằm hắn.
"Điều ta có thể bảo đảm được duy nhất chính là để ngươi còn sống, sống không bằng chết."
Thời điểm ta mở mật thất ra, một trận mùi khai của nước tiểu đập vào mặt.
Ta che mũi đi vào.
Hai bộ gông xiềng, nhốt hai người.
Ta mỉm cười mở miệng: "Bích Xuân chết, nguyên nhân cái chết là bệnh hoa liễu, hạ nhân đến báo nói, toàn thân cao thấp đều nát bét, tròng mắt đều bị móc ra."
Hai người kia nghe xong, không hẹn mà cùng nhìn nhau một chút.
Dù sao tại đây, dưới sự ảnh hưởng của thuốc, ba người bọn họ không ít lần cùng một chỗ vượt qua thời gian vui vẻ.
"Cái tiện nhân nhà ngươi, ngươi dám đối với ta như vậy! Ta thế nhưng là tỷ tỷ ruột thịt của ngươi, ngươi chết không yên lành, ngươi biết không!"
Vinh Uyển đi lên trước, hung hăng cho Xuân Hi một bạt tai.
"Hỗn đản, tỷ tỷ của Niệm Cửu công chúa sớm đã chết ở trong chiến loạn, ngươi cái tiện tỳ dám giả mạo tỷ tỷ của nàng, nên đánh!"
Mặt Xuân Hi sưng phù lớn hơn một vòng, do nàng bị đánh hàng ngày suốt nửa năm nay.
Về phần Tiêu Dật Hiên, hắn sẽ chỉ phát ra thanh âm ô ô.
"Ai!" Ta đi lên trước kêu Vinh Uyển dừng động thủ.
"Ngươi nha đầu này, người khác không biết ngươi còn không biết a, đây tất nhiên là tỷ tỷ của ta, cho nên tỷ tỷ, ngươi còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?"
Ta phới lờ sự sợ hãi trên mặt nàng, phối hợp mở miệng:
"Hôm nay là ngày chết của ta ở kiếp trước."
"Ta nghĩ tới tình cảm của tỷ muội chúng ta, không đành lòng nhìn ngươi bị bệnh hoa liễu tra tấn, hôm nay liền tới tiễn ngươi một đoạn đường, cuộc sống về sau cũng không thấy nữa."
Nói xong, ta cắt đứt cổ Xuân Hi.
Nàng hai mắt trừng lớn nhìn về phía ta, sau đó lại nằng nặng cúi đầu.
Ta chính là người như vậy, có thù tất báo.
Nếu nàng đã tra tấn tôi đến chết trong kiếp trước, ta tự nhiên cũng muốn để nàng như vậy chết đi.
"Về phần ngươi, Tiêu Dật Hiên."
"Kể từ hôm nay, mỗi ngày lại nhiều thêm hai cái bạt tai, phu quân ái mộ tỷ tỷ, tự nhiên muốn tỷ tỷ đã mất mà chịu thay."
Tôi lấy chiếc khăn đặt ra và nắm cằm hắn.
"Điều ta có thể bảo đảm được duy nhất chính là để ngươi còn sống, sống không bằng chết."