Chương 9 - Thường ký khê đình nhật mộ
Khi tiểu thư sinh con cũng vô cùng nguy hiểm.
Ngôi thai ngược, khung xương của tiểu thư lại nhỏ, sau khoảng hơn ba canh giờ vật lộn mới có thể nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Khi đó Lan Diệp còn chưa sinh, trong phủ chỉ có con gái của Nguyên Sơn Quân và con trai ốm yếu của Chu Tiểu Loan.
Lão gia chờ mong một cậu con trai khỏe mạnh và mập mạp nhưng khi vừa nghe thấy là con gái, ông ta thở dài một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Đương nhiên, mọi việc lớn việc nhỏ sau đó đều do Nguyên Sơn Quân lo liệu. Nàng đã sớm mời bảo mẫu cùng người chăm sóc, nhờ thế mà tiểu thư có thể thoải mái ở cữ.
Ta rất thích bé gái do tiểu thư sinh ra. Cũng giống như tiểu thư, cô bé có đôi mắt tròn xoe, nước da trắng ngần, rất ít khóc và cực kỳ ngoan ngoãn.
Tiểu thư nghe xong lắc đầu nói: "Đừng ngoan ngoãn như vậy, đừng..."
Người ngoan ngoãn đáng lẽ ra nên được người quý trọng, yêu thương. Nhưng ở thời đại này, người lương thiện luôn bị chèn ép.
Người ngoan ngoãn sẽ chỉ khiến cho những kẻ nắm quyền thế trong tay cảm thấy càng dễ ức hiếp hơn thôi.
Trong lòng ta chua xót nhưng không muốn tiểu thư lo lắng quá nên ta mang hộp kim chỉ tới.
"Tiểu thư, chúng ta làm đồ chơi cho bé con đi? Em sẽ làm một con hổ bông cho bé chơi, người thấy thế nào?"
Tiểu thư trở nên thích thú, gật đầu và tò mò hỏi ta: "Em biết làm cái này à?"
Ta nhướng mày cười với người: “Em còn biết làm nhiều thứ lắm.”
Tiểu thư yên lặng nhìn ta cắt vải khâu vá, như thể quay trở về thời niên thiếu, khi chúng ta cùng nhau học nữ công gia chánh.
Một lúc lâu sau, người nhẹ nhàng nói một câu: “Tương lai còn dài, nhất định cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn.”
Lúc này đã là tháng chạp rét đậm, từng bông tuyết lặng lẽ rơi dày đặc, phủ đầy mặt đất như những mảnh ngọc vụn.
Đứa bé được quấn tã đang ngủ ngon lành trong lòng tiểu thư. Bé con mặc chiếc áo khoác nhỏ do ta tự tay thêu, trong mắt ánh lên nụ cười, nghiêng đầu chăm chú nhìn ta thêu thùa khâu vá.
Đèn thắp sách trên tường màu xanh, trà sục sôi trên bếp màu đỏ.
Đó là khoảng thời gian ngắn ngủi yên bình và ấm áp quý giá nhất mà ta có được kể từ khi vào phủ đến nay.
Nhưng nó đã bị phá vỡ ngay lập tức ——
Ma ma bên người lão gia dẫn theo mấy người phụ nữ đứng tuổi hung hăng xông vào, không hề nhiều lời mà trói ta lại, muốn kéo đến trước mặt lão gia.
Tiểu thư vội vàng trao bé con vào tay bảo mẫu, chiếc áo bông khoác ngoài rơi xuống đất, người không hề nghĩ ngợi, chỉ mặc chiếc áo mỏng manh và vội vàng chạy trên nền tuyết để đuổi theo.
Ta đau lòng hét lên với người: “Tiểu thư mau vào đi! Nếu người cảm lạnh thì em đáng chết muôn phần!”
Tiểu thư nào có nghe lọt tai, hoảng hốt giữ chặt lấy ma ma dẫn đầu và hỏi: "Cầu xin ma ma, ít nhất cũng nói cho ta có chuyện gì xảy ra vậy? Các ngươi cũng biết đại phu nhân là tỷ tỷ thân thiết của ta mà, các ngươi không nể mặt Tăng thì cũng phải nể mặt Phật chứ!”
Ma ma di chuyển tròng mắt, trả lời một câu: “Nguyên di nương bị nhiễm căn bệnh truyền nhiễm kia, giờ đã khỏi rồi chứ?”
Tim ta bỗng như đình trệ, tựa sấm sét đánh trúng đỉnh đầu.
Tiêu rồi, không biết ai đã tố cáo, lão gia biết đó là lời nói dối của ta để giúp tiểu thư tránh khỏi thị tẩm.
Ma ma áp giải ta một đường đến chính sảnh, ta thoáng nhìn thấy bóng dáng tiểu thư liều mạng chạy về phía sân của Nguyên Sơn Quân.
Người mặc một chiếc váy dài Tương Phi màu hồng, khẽ lay động trên nền tuyết, giống như một búp sen nhỏ trên mặt hồ soi bóng mây trắng.
Thường ký khê đình nhật mộ, Giang Nam ngạn thủy nhuyễn phong nhu.
Người đã bao giờ phải đương đầu với cơn bão tuyết, cái gáy ửng đỏ và bàn tay trần tê cứng vì lạnh, quỳ trên nền đá vừa cứng vừa lạnh lẽo như vậy đâu. Chỉ vì một nha hoàn mà người phải quỳ như thế để cầu xin đương gia chủ mẫu.
Nhưng tiếc thay ngày hôm ấy Nguyên Sơn Quân lại ra ngoài dự tiệc nên không có ai đứng ra giải quyết.
Người quỳ từ ban ngày đến khi đêm tối.
Chờ đến lúc Nguyên Sơn Quân về khi đã muộn, nàng dẫn theo tiểu thư đến cứu ta thì ta đã bị lão gia lột sạch quần áo, đông thành người tuyết và bất tỉnh vì lạnh.
Lúc đó, không ai biết ta đã có thai.
Bản thân ta cũng không phát hiện ra, nghĩ rằng kinh nguyệt chậm là do thường xuyên hoảng sợ và tim đập nhanh.
Lần đó, ta nằm trên giường tĩnh dưỡng hơn nửa tháng.
Thỉnh thoảng ta tỉnh dậy trong cơn mê man, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhìn những gương mặt có quen thuộc, có xa lạ, khi há miệng khi ngậm miệng như nói gì đó với ta.
Họ nói những lời mà ta không thể nghe rõ ràng, dường như tới từ chân trời vậy. Cho dù ta có nghe rõ một vài từ nhưng cũng không hiểu được họ nói gì.
Có lẽ bị lạnh đến mức đầu óc bị hỏng mất rồi.
Sau này ta thường xuyên nghĩ, nếu khi ấy ta bị lạnh đến mức ngu dại thì cũng thật tuyệt.
Ít nhất, thà ngây dại đến chết cũng tốt hơn việc phải tỉnh táo và khổ sở tồn tại.
Bởi vì khi ta hoàn toàn tỉnh lại, ta đã không thể nhìn thấy tiểu thư.
Lúc đó, Nguyên Sơn Quân mang đến cho ta hai tin dữ với vẻ mặt đầy áy náy:
Một là sau khi ta sảy thai, cơ thể đã tổn thương nghiêm trọng, sau này không thể có con được nữa.
Đây kỳ thực cũng không phải một tin tức xấu, ít nhất sau khi nghe được tin này, lão gia sẽ không còn đến làm phiền ta nữa.
Nhưng tin còn lại, đủ khiến ta gục ngã, ước gì mình có thể lập tức chết đi ——
Tiểu thư bị nhiễm phong hàn vì quỳ trên nền tuyết cầu xin cho ta.
Sau khi sốt cao năm ngày, người đã ra đi.
Ta thức dậy quá muộn, ngay cả quan tài của người cũng không sờ được.
Chỉ còn lại một nấm mồ lạnh lẽo, chôn thi thể lạnh băng của người.
Tiểu thư Văn Cẩm nhà họ Nguyên xinh đẹp đáng yêu của ta, người mới vì có con gái mà phấn chấn đôi chút, đã chết vào một ngày tuyết rơi lạnh giá ở Giang Bắc.
Người chết khi vẫn chưa đầy hai mươi tuổi.
Trước khi chết, người vừa nói với ta:
"Tương lai còn dài, nhất định cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn."
Ngôi thai ngược, khung xương của tiểu thư lại nhỏ, sau khoảng hơn ba canh giờ vật lộn mới có thể nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Khi đó Lan Diệp còn chưa sinh, trong phủ chỉ có con gái của Nguyên Sơn Quân và con trai ốm yếu của Chu Tiểu Loan.
Lão gia chờ mong một cậu con trai khỏe mạnh và mập mạp nhưng khi vừa nghe thấy là con gái, ông ta thở dài một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Đương nhiên, mọi việc lớn việc nhỏ sau đó đều do Nguyên Sơn Quân lo liệu. Nàng đã sớm mời bảo mẫu cùng người chăm sóc, nhờ thế mà tiểu thư có thể thoải mái ở cữ.
Ta rất thích bé gái do tiểu thư sinh ra. Cũng giống như tiểu thư, cô bé có đôi mắt tròn xoe, nước da trắng ngần, rất ít khóc và cực kỳ ngoan ngoãn.
Tiểu thư nghe xong lắc đầu nói: "Đừng ngoan ngoãn như vậy, đừng..."
Người ngoan ngoãn đáng lẽ ra nên được người quý trọng, yêu thương. Nhưng ở thời đại này, người lương thiện luôn bị chèn ép.
Người ngoan ngoãn sẽ chỉ khiến cho những kẻ nắm quyền thế trong tay cảm thấy càng dễ ức hiếp hơn thôi.
Trong lòng ta chua xót nhưng không muốn tiểu thư lo lắng quá nên ta mang hộp kim chỉ tới.
"Tiểu thư, chúng ta làm đồ chơi cho bé con đi? Em sẽ làm một con hổ bông cho bé chơi, người thấy thế nào?"
Tiểu thư trở nên thích thú, gật đầu và tò mò hỏi ta: "Em biết làm cái này à?"
Ta nhướng mày cười với người: “Em còn biết làm nhiều thứ lắm.”
Tiểu thư yên lặng nhìn ta cắt vải khâu vá, như thể quay trở về thời niên thiếu, khi chúng ta cùng nhau học nữ công gia chánh.
Một lúc lâu sau, người nhẹ nhàng nói một câu: “Tương lai còn dài, nhất định cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn.”
Lúc này đã là tháng chạp rét đậm, từng bông tuyết lặng lẽ rơi dày đặc, phủ đầy mặt đất như những mảnh ngọc vụn.
Đứa bé được quấn tã đang ngủ ngon lành trong lòng tiểu thư. Bé con mặc chiếc áo khoác nhỏ do ta tự tay thêu, trong mắt ánh lên nụ cười, nghiêng đầu chăm chú nhìn ta thêu thùa khâu vá.
Đèn thắp sách trên tường màu xanh, trà sục sôi trên bếp màu đỏ.
Đó là khoảng thời gian ngắn ngủi yên bình và ấm áp quý giá nhất mà ta có được kể từ khi vào phủ đến nay.
Nhưng nó đã bị phá vỡ ngay lập tức ——
Ma ma bên người lão gia dẫn theo mấy người phụ nữ đứng tuổi hung hăng xông vào, không hề nhiều lời mà trói ta lại, muốn kéo đến trước mặt lão gia.
Tiểu thư vội vàng trao bé con vào tay bảo mẫu, chiếc áo bông khoác ngoài rơi xuống đất, người không hề nghĩ ngợi, chỉ mặc chiếc áo mỏng manh và vội vàng chạy trên nền tuyết để đuổi theo.
Ta đau lòng hét lên với người: “Tiểu thư mau vào đi! Nếu người cảm lạnh thì em đáng chết muôn phần!”
Tiểu thư nào có nghe lọt tai, hoảng hốt giữ chặt lấy ma ma dẫn đầu và hỏi: "Cầu xin ma ma, ít nhất cũng nói cho ta có chuyện gì xảy ra vậy? Các ngươi cũng biết đại phu nhân là tỷ tỷ thân thiết của ta mà, các ngươi không nể mặt Tăng thì cũng phải nể mặt Phật chứ!”
Ma ma di chuyển tròng mắt, trả lời một câu: “Nguyên di nương bị nhiễm căn bệnh truyền nhiễm kia, giờ đã khỏi rồi chứ?”
Tim ta bỗng như đình trệ, tựa sấm sét đánh trúng đỉnh đầu.
Tiêu rồi, không biết ai đã tố cáo, lão gia biết đó là lời nói dối của ta để giúp tiểu thư tránh khỏi thị tẩm.
Ma ma áp giải ta một đường đến chính sảnh, ta thoáng nhìn thấy bóng dáng tiểu thư liều mạng chạy về phía sân của Nguyên Sơn Quân.
Người mặc một chiếc váy dài Tương Phi màu hồng, khẽ lay động trên nền tuyết, giống như một búp sen nhỏ trên mặt hồ soi bóng mây trắng.
Thường ký khê đình nhật mộ, Giang Nam ngạn thủy nhuyễn phong nhu.
Người đã bao giờ phải đương đầu với cơn bão tuyết, cái gáy ửng đỏ và bàn tay trần tê cứng vì lạnh, quỳ trên nền đá vừa cứng vừa lạnh lẽo như vậy đâu. Chỉ vì một nha hoàn mà người phải quỳ như thế để cầu xin đương gia chủ mẫu.
Nhưng tiếc thay ngày hôm ấy Nguyên Sơn Quân lại ra ngoài dự tiệc nên không có ai đứng ra giải quyết.
Người quỳ từ ban ngày đến khi đêm tối.
Chờ đến lúc Nguyên Sơn Quân về khi đã muộn, nàng dẫn theo tiểu thư đến cứu ta thì ta đã bị lão gia lột sạch quần áo, đông thành người tuyết và bất tỉnh vì lạnh.
Lúc đó, không ai biết ta đã có thai.
Bản thân ta cũng không phát hiện ra, nghĩ rằng kinh nguyệt chậm là do thường xuyên hoảng sợ và tim đập nhanh.
Lần đó, ta nằm trên giường tĩnh dưỡng hơn nửa tháng.
Thỉnh thoảng ta tỉnh dậy trong cơn mê man, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhìn những gương mặt có quen thuộc, có xa lạ, khi há miệng khi ngậm miệng như nói gì đó với ta.
Họ nói những lời mà ta không thể nghe rõ ràng, dường như tới từ chân trời vậy. Cho dù ta có nghe rõ một vài từ nhưng cũng không hiểu được họ nói gì.
Có lẽ bị lạnh đến mức đầu óc bị hỏng mất rồi.
Sau này ta thường xuyên nghĩ, nếu khi ấy ta bị lạnh đến mức ngu dại thì cũng thật tuyệt.
Ít nhất, thà ngây dại đến chết cũng tốt hơn việc phải tỉnh táo và khổ sở tồn tại.
Bởi vì khi ta hoàn toàn tỉnh lại, ta đã không thể nhìn thấy tiểu thư.
Lúc đó, Nguyên Sơn Quân mang đến cho ta hai tin dữ với vẻ mặt đầy áy náy:
Một là sau khi ta sảy thai, cơ thể đã tổn thương nghiêm trọng, sau này không thể có con được nữa.
Đây kỳ thực cũng không phải một tin tức xấu, ít nhất sau khi nghe được tin này, lão gia sẽ không còn đến làm phiền ta nữa.
Nhưng tin còn lại, đủ khiến ta gục ngã, ước gì mình có thể lập tức chết đi ——
Tiểu thư bị nhiễm phong hàn vì quỳ trên nền tuyết cầu xin cho ta.
Sau khi sốt cao năm ngày, người đã ra đi.
Ta thức dậy quá muộn, ngay cả quan tài của người cũng không sờ được.
Chỉ còn lại một nấm mồ lạnh lẽo, chôn thi thể lạnh băng của người.
Tiểu thư Văn Cẩm nhà họ Nguyên xinh đẹp đáng yêu của ta, người mới vì có con gái mà phấn chấn đôi chút, đã chết vào một ngày tuyết rơi lạnh giá ở Giang Bắc.
Người chết khi vẫn chưa đầy hai mươi tuổi.
Trước khi chết, người vừa nói với ta:
"Tương lai còn dài, nhất định cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn."