Chương 8 - Thường ký khê đình nhật mộ

Đêm đó, tiểu thư đau đớn hỏi Nguyên Sơn Quân: "Đại phu nhân... Nguyên Quân tỷ tỷ, tại, tại sao lại như vậy... Tại sao hắn lại làm như vậy với muội..."

Ta hiếm khi nhìn thấy biểu tình bất đắc dĩ như vậy trên mặt Nguyên Sơn Quân.

Nàng vào phủ sớm hơn tiểu thư mười năm, có lẽ nàng đã sớm rõ ràng một số chuyện và thuyết phục bản thân chấp nhận tất cả.

"Văn Cẩm, bọn họ…

"Bọn họ đều giống nhau."

Được voi đòi tiên, sáng nắng chiều mưa, coi thê thiếp như quần áo, thích thì mặc, không thích liền vội vàng đổi đi.

"Cho nên muội cần thiết phải lấy lại tinh thần."

Nhìn ánh mắt Nguyên Sơn Quân một lần nữa bình tĩnh trở lại, ta nhận ra rằng vị đại phu nhân này chỉ có một điều dùng để tự khuyên nhủ chính mình: Giữ chắc quyền thế và của cải để đổi lấy một chút thể diện.

Sau khi lão gia thăng quan, nàng đã dìu dắt không ít các huynh đệ trong tộc.

Đi theo kiệu hoa của tiểu thư, không chỉ có nha hoàn hồi môn là ta mà còn có mấy vị thiếu gia trong nhà cùng mấy vị thiếu gia chi thứ.

Khi đến Giang Bắc, bọn họ đương nhiên không bị giam cầm tại nhà cao cửa rộng này và chịu khổ đau cho đến hết đời như chúng ta.

Thông qua sự tiến cử của Nguyên Sơn Quân với lão gia, bọn họ được nhận những công việc triển vọng, con đường làm quan rộng mở, thực hiện hoài bão sau đó vinh quang trở về cố hương.

Mãi cho đến khi Tôn Phù mười hai tuổi và vào phủ, trong số những vị công tử năm đó, người có năng lực nhất đã phấn đấu lên tới chức quan chính tam phẩm, ngay cả lão gia cũng không thể so sánh được.

Và tất cả những điều ấy đều do vị cô nương đại phòng họ Nguyên này - người tỷ muội cùng tộc của bọn họ mang lại.

Vì vậy, lợi thế mà Nguyên Sơn Quân nắm trong tay ngày càng nhiều, khiến cho cái nhà này, dần dần không chỉ theo lệnh của một người.

Nhưng tiểu thư không thể chờ đợi đến ngày đó.

Để tránh cho tiểu thư bị lão gia làm nhục, ta đã bày cho tiểu thư một kế tồi.

Ta lén tìm một ít bạc hà - thứ mà nếu bình thường tiểu thư chỉ cần đụng vào là sẽ nổi mẩn đỏ khắp người, nhưng một lát sẽ khỏi và cũng không ảnh hưởng đến cơ thể.

Ta lại tốn thêm một ít tiền hối lộ thầy y đang điều trị cho tiểu thư, để ông ta nói dối rằng tiểu thư bị nhiễm bệnh khi đi chùa dâng hương, bệnh này sẽ lây cho người khác.

Lão gia cực kỳ tham sống.

Sau này Chu Tiểu Loan mắc bệnh dịch, bệnh nặng đến mức chỉ nghe được tiếng thở ra mà không thấy tiếng hít vào. Khi nàng chỉ mong mỏi được gặp phu quân yêu quý lần cuối, lão gia cũng nhất quyết không chịu gặp nàng.

Ông hùng hổ cáu giận trước mặt chúng ta: “Sĩ nông công thương, đã bảo nàng gặp gỡ người cha hạng bét bỉ ổi của mình ít thôi mà nàng cứ nhất định phải gặp. Bây giờ nhiễm bệnh từ bên ngoài rồi mà còn muốn kéo ta thành ma cùng, thật là cái đồ vô ơn!"

Chỉ khi Lan Diệp thầm cảm thán, ta mới biết được năm đó lão gia đã dựa dẫm rất nhiều vào cái nhà bỉ ổi này.

Ông ta cầm tiền nhà nàng, thậm chí còn cần cả tranh của nàng đi nịnh bợ quan viên rồi mới có cơ hội thăng chức như vậy.

Qua cầu rút ván, trở mặt quay lưng, mặc dù trước giờ không hề thích Chu Tiểu Loan nhưng ta vẫn cảm thấy không đáng cho nàng.

Vì thế cho đến lúc tiểu thư sinh con, ngoại trừ dịp Tết và các ngày lễ, khi cả nhà phải ăn cơm cùng nhau, lão gia sợ hãi mẩn đỏ trên người tiểu thư nên không hề lại đến làm phiền người.

Thực ra thỉnh thoảng ông ta cũng trút giận lên ta, nhưng ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, cứ nhắm chặt hai mắt giống hệt như xác chết, dần dần ông cũng không muốn động vào ta.

Lan Diệp có thai vào chính khoảng thời gian đó.

Nghe nói Chu Tiểu Loan đóng cửa nổi giận đùng đùng, nhưng tóm lại nàng cũng không thể làm gì nha hoàn kia.

Cá mè một lứa, nàng coi thường người nhà họ Nguyên chúng ta, nhưng cũng phải lấy lòng người khác.

Ít nhất Lan Diệp chưa bao giờ làm hại nàng.

Rất nhiều năm sau, đôi khi ta tự hỏi rằng liệu đôi chủ tớ này có bao giờ có chút chân tình thực lòng với nhau như ta và tiểu thư không.

Trong mảnh sân không thấy ánh sáng mặt trời, trong căn nhà vuông vức, sớm chiều đối mặt, bầu bạn với nhau, cho dù vì lợi ích mà lợi dụng lẫn nhau, sẽ luôn có chút cảm thông dành cho nhau phải không?

Ta nghĩ, chắc hẳn là có.

Sau này, khi Lan Diệp sinh đôi vào giờ Tý và bị kiệt sức, lão gia hô lớn rằng giữ con, còn chưa nói dứt lời thì Chu Tiểu Loan đã lao tới nhéo vào lòng bàn tay Lan Diệp.

"Ngươi, ngươi không được chết!"

Chu Tiểu Loan là một người phụ nữ thanh cao giống như tranh của nàng, nhưng ngày hôm đó, trong phòng sinh đầy máu me, nàng ở bên người nha hoàn mà lúc trước nàng từng mắng là đồ vô ơn, bận rộn trước sau để cứu sống nha hoàn ấy.

Nhưng tới khi Lan Diệp dọn đi, Chu Tiểu Loan lại trừng mắt mỉa mai châm chọc.

Trong lời nói của nàng dường như ước gì lúc trước Lan Diệp khó sinh mà chết quách đi.

Con người đúng là một giống loài cực kỳ mâu thuẫn.