Chương 6 - Thường ký khê đình nhật mộ
Mọi người đều bật cười khi nghe những lời bịa đặt lung tung của Lan Diệp, nhưng người vốn có tính tình ôn hòa là tiểu thư lại đi tới, phá vỡ hội bà tám của chúng ta.
"Đám nha đầu buôn chuyện các ngươi càng nói càng không biết lựa lời. Hiện tại trên thế gian này còn có mấy người nguyện ý cố gắng cho tương lai tốt đẹp của con gái đâu? Sau này các ngươi làm mẹ, liệu có thể nỗ lực được như vậy không?"
Có thể hay không tìm một lối đi khác cho con gái mình, ngoài việc lấy chồng để leo lên cành cao?
Ta hiểu được tiểu thư đang nghĩ gì.
Rốt cuộc dù được sinh ra trong một gia tộc lớn mạnh như Nguyên gia thì các cô nương cũng không thể làm chủ vận mệnh của mình.
Những tiểu thư xuất thân từ gia đình quý tộc có vẻ được chiều chuộng, không buồn không lo nhưng thực ra đều chẳng khác nào những con cừu non chờ bị làm thịt, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành những đồ vật đặt trên bàn cho mấy kẻ quyền quý chọn lựa.
So với những người phụ nữ bình thường như ta cũng có gì khác biệt đâu?
Chính thất, trắc thất, thiếp, thông phòng, xét cho cùng cũng vẫn là trăm sông đổ về một biển phải không?
Cho nên ta khăng khăng gọi tiếng “cô gia” chỉ là muốn lừa mình dối người che giấu vận mệnh bi ai này mà thôi.
Tất nhiên là không thể che giấu được.
Khi đó lão gia dùng cây quạt đánh vào miệng ta, nghiêm giọng hỏi: “Gọi cô gia gì chứ? Phải gọi lão gia! Ngươi còn tưởng vẫn đang ở Nguyên phủ của các ngươi ư! Ngươi theo tiểu thư nhà ngươi gả cho ta, dù có chết cũng phải làm quỷ chôn cùng ta!”
Khi trở lại sân của chúng ta, ta cố tình cúi đầu nên ban đầu tiểu thư không phát hiện ra vết thương của ta.
Người gọi ta lại, cùng người đứng bên khung cửa sổ ngắm mưa rơi xuống lá sen.
Khoảng sân nơi tiểu thư ở được Nguyên Sơn Quân lấy tên là: Hồi Chu Quán.
Nghe nói Nguyên Sơn Quân đã từng ở sân này khi mới vào phủ.
Bởi vì khoảng sân này có một hồ sen rộng lớn, có thể trèo thuyền trên mặt nước vào những ngày hè, giống như trong hồ Phù Dung ở Nguyên phủ vậy.
Tiểu thư dạy ta viết chữ đọc sách, nhưng thay đổi giữa chừng, ta cũng không biết được nhiều thơ văn lắm.
Ta nhìn mưa bụi bên bờ, phải vắt óc suy nghĩ rất lâu mới có thể thì thầm nổi một câu: “Hứng tẫn vãn hồi chu”. (*)
(*)Trích trong bài thơ “Như mộng lệnh kỳ 1” của Lý Thanh Chiếu, thời kỳ Nam Tống, Kim.
Tạm dịch là “Hết hứng mải quay thuyền”, theo bản dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn, nguồn thivien.net
Tiểu thư nghiêng mặt mỉm cười: “Doanh Thu, em cũng nhớ những tháng ngày chúng ta còn ở nhà phải không?”
Mặc dù đều là làm nô làm tì, nhưng ít nhất khi còn ở phủ cũ, chúng ta vẫn còn mang theo tính trẻ con, mỗi ngày chỉ cần lo lắng việc ăn no mặc đẹp, vô cùng vui vẻ.
Một năm trước khi rời nhà, nhị công tử vốn luôn ham chơi đã cố tình rót rượu trái cây vào trong chén trà và lừa chúng ta uống.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, ai nấy đều say mèm. Mọi người đùa giỡn muốn hái một bông sen đẹp nhất trong hồ, khó khăn lắm mới hái được hoa và ánh trăng lấp đầy vòng tay chúng ta.
Thường ký khê đình nhật mộ, trầm túy bất tri quy lộ.
Hứng tẫn vãn hồi chu, ngẫu hoa thâm xứ (*), Nguyên nhị công tử đã ở ngay trước mắt ta.
(*)Dịch thơ của Nguyễn Xuân Tảo:
Nhớ buổi chơi đình bên suối,
Say khướt chiều về quên lối.
Hứng tận quay mũi thuyền.
Lạc vào vùng sen đi mãi.
Dải lụa sắc màu buộc tóc hắn rũ ở phía sau, cọ qua mu bàn tay ta khiến ta nhộn nhạo.
Có ai mà không thầm mến một vị công tử hào hoa tuấn tú và nhẹ nhàng chứ?
Cho dù chỉ có thể làm thiếp cho người đó, ta cũng sẽ không cảm thấy uất ức như bây giờ.
Nhưng sau này, qua thư của tiểu thư gửi về, ta mới biết hắn cưới một vị tiểu thư môn đăng hộ đối và nạp một vị thiếp xinh đẹp tinh thông cầm kỳ thư họa.
Chàng thiếu niên mà ta trộm giấu trong lòng sẽ chẳng có chút liên quan gì đến ta cho đến tận khi hắn đã có con cháu đầy nhà.
“Nhưng ta nghĩ, chỉ sợ việc Quân tỷ tỷ đặt tên ‘Hồi Chu’ cũng không liên quan đến câu này.” Giọng nói của tiểu thư đã kéo suy nghĩ bay về Giang Nam của ta quay trở lại.
“Quân tỷ tỷ rất thích đọc thơ nhớ nhà. Năm đó, khi tỷ ấy còn chưa xuất giá cũng đã viết hàng trăm bài thơ, tạo thành một cuốn sách, hiện giờ vẫn còn được đặt ở Tàng Thư Các trong nhà. Có lẽ cái tên ấy lấy từ câu “Tế vũ mạc hồi chu” này.”
Ta có thể hiểu được cảm xúc của tiểu thư đối với Nguyên Sơn Quân phức tạp đến mức nào.
Người vừa hận đường tỷ vì đã kéo mình vào vũng lầy này, vừa nhớ kỹ sự kính trọng khi còn bé cũng như việc không thể không dựa vào nàng ta ở thời điểm hiện tại.
Người chán ghét sự thực dục của nàng ta đồng thời cũng không thể không thừa nhận tài năng của nàng.
Tiểu thư nói, trước câu thơ này còn có hai câu nữa: “Cộng tái nhân giai khách, ly gia xuân thị thu”.
Ta đã lẩm bẩm đọc lại một lần và cảm giác nó thật sống động.
Hiện giờ đám phụ nữ chúng ta trong sân này đều bị mắc kẹt trên cùng một chiếc thuyền vì mưa gió.
Dù đã đến nhà mới nhưng lại luôn cảm thấy bản thân chỉ là một người khách.
Chỉ dùng để điểm xuyết thêm cho chủ nhân duy nhất của nơi này mà thôi.
Dù mạnh mẽ như Nguyên Sơn Quân cũng vẫn cảm thấy mình chỉ là một vị khách lạ tha hương.
Mỗi mùa lễ hội là một lần nhung nhớ người thân.
Trong khi ta đang chìm đắm trong suy nghĩ, tiểu thư chợt thấy vết thương ở khóe miệng ta.
Người đưa tay khẽ chạm vào, đầu ngón tay run rẩy.
Người ép hỏi ta đã xảy ra chuyện gì, ai dám đánh ta, người sẽ đi nói với Nguyên Sơn Quân, nói với lão gia đòi lại công bằng cho ta.
Ta im lặng hồi lâu, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt.
Sau khi sương mù dày đặc hơn, khung cảnh xung quanh khu vườn trở nên mờ ảo, trong chốc lát, dường như ta vẫn còn đang cùng tiểu thư sống những ngày thoải mái ở Cẩm Đường Viên của Nguyên phủ.
Khi đó, người cũng thường nói: “Em đã ở chỗ này của ta rồi, nếu kẻ nào bắt nạt em thì cũng là bắt nạt ta, chắc chắn ta sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Nhưng giờ phút này, ta khẽ cắn môi, chỉ có thể đáp lại người: “Là lão gia đánh…”
Người không thể đòi lại công bằng cho ta, đôi mắt hạnh tròn xoe xinh đẹp cụp xuống, hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe.
Nỗi buồn lo của người bắt đầu xuất hiện từ khi rời nhà, từng sợi từng sợi tựa như một cái kén cuốn người đi.
Ở phía sau màn mưa, tiểu thư ôm chặt lấy ta và khóc: “Trước giờ em vốn là một nha đầu lanh lợi, ta biết em làm tất cả là vì ta. Em cố ý gọi hắn là cô gia, còn thường xuyên không chịu cùng phòng với hắn.”
"Nhưng ở đây không giống như ở Nguyên gia, ta thật sự không thể bảo vệ em. Vì mạng sống của mình, từ bây giờ em hãy đổi lại cách xưng hô đi..."
Người lay ta thật mạnh, giọt mưa lớn rơi vào mu bàn tay ta, một chút hơi ấm thiêu đốt lương tâm ta.
“Coi như là vì ta, em hãy bình an khỏe mạnh ở bên ta…”
Khi đó, tiểu thư mang thai.
Trong một khoảng thời gian ngắn người đã vui vẻ hơn rất nhiều, cố gắng gửi gắm hy vọng vào đời sau nên mới có thể nói ra lời nói muốn ta ở bên người.
Nhưng sau đó ta đã cố gắng hết sức để làm được nhưng người lại thất hứa trước.
"Đám nha đầu buôn chuyện các ngươi càng nói càng không biết lựa lời. Hiện tại trên thế gian này còn có mấy người nguyện ý cố gắng cho tương lai tốt đẹp của con gái đâu? Sau này các ngươi làm mẹ, liệu có thể nỗ lực được như vậy không?"
Có thể hay không tìm một lối đi khác cho con gái mình, ngoài việc lấy chồng để leo lên cành cao?
Ta hiểu được tiểu thư đang nghĩ gì.
Rốt cuộc dù được sinh ra trong một gia tộc lớn mạnh như Nguyên gia thì các cô nương cũng không thể làm chủ vận mệnh của mình.
Những tiểu thư xuất thân từ gia đình quý tộc có vẻ được chiều chuộng, không buồn không lo nhưng thực ra đều chẳng khác nào những con cừu non chờ bị làm thịt, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành những đồ vật đặt trên bàn cho mấy kẻ quyền quý chọn lựa.
So với những người phụ nữ bình thường như ta cũng có gì khác biệt đâu?
Chính thất, trắc thất, thiếp, thông phòng, xét cho cùng cũng vẫn là trăm sông đổ về một biển phải không?
Cho nên ta khăng khăng gọi tiếng “cô gia” chỉ là muốn lừa mình dối người che giấu vận mệnh bi ai này mà thôi.
Tất nhiên là không thể che giấu được.
Khi đó lão gia dùng cây quạt đánh vào miệng ta, nghiêm giọng hỏi: “Gọi cô gia gì chứ? Phải gọi lão gia! Ngươi còn tưởng vẫn đang ở Nguyên phủ của các ngươi ư! Ngươi theo tiểu thư nhà ngươi gả cho ta, dù có chết cũng phải làm quỷ chôn cùng ta!”
Khi trở lại sân của chúng ta, ta cố tình cúi đầu nên ban đầu tiểu thư không phát hiện ra vết thương của ta.
Người gọi ta lại, cùng người đứng bên khung cửa sổ ngắm mưa rơi xuống lá sen.
Khoảng sân nơi tiểu thư ở được Nguyên Sơn Quân lấy tên là: Hồi Chu Quán.
Nghe nói Nguyên Sơn Quân đã từng ở sân này khi mới vào phủ.
Bởi vì khoảng sân này có một hồ sen rộng lớn, có thể trèo thuyền trên mặt nước vào những ngày hè, giống như trong hồ Phù Dung ở Nguyên phủ vậy.
Tiểu thư dạy ta viết chữ đọc sách, nhưng thay đổi giữa chừng, ta cũng không biết được nhiều thơ văn lắm.
Ta nhìn mưa bụi bên bờ, phải vắt óc suy nghĩ rất lâu mới có thể thì thầm nổi một câu: “Hứng tẫn vãn hồi chu”. (*)
(*)Trích trong bài thơ “Như mộng lệnh kỳ 1” của Lý Thanh Chiếu, thời kỳ Nam Tống, Kim.
Tạm dịch là “Hết hứng mải quay thuyền”, theo bản dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn, nguồn thivien.net
Tiểu thư nghiêng mặt mỉm cười: “Doanh Thu, em cũng nhớ những tháng ngày chúng ta còn ở nhà phải không?”
Mặc dù đều là làm nô làm tì, nhưng ít nhất khi còn ở phủ cũ, chúng ta vẫn còn mang theo tính trẻ con, mỗi ngày chỉ cần lo lắng việc ăn no mặc đẹp, vô cùng vui vẻ.
Một năm trước khi rời nhà, nhị công tử vốn luôn ham chơi đã cố tình rót rượu trái cây vào trong chén trà và lừa chúng ta uống.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, ai nấy đều say mèm. Mọi người đùa giỡn muốn hái một bông sen đẹp nhất trong hồ, khó khăn lắm mới hái được hoa và ánh trăng lấp đầy vòng tay chúng ta.
Thường ký khê đình nhật mộ, trầm túy bất tri quy lộ.
Hứng tẫn vãn hồi chu, ngẫu hoa thâm xứ (*), Nguyên nhị công tử đã ở ngay trước mắt ta.
(*)Dịch thơ của Nguyễn Xuân Tảo:
Nhớ buổi chơi đình bên suối,
Say khướt chiều về quên lối.
Hứng tận quay mũi thuyền.
Lạc vào vùng sen đi mãi.
Dải lụa sắc màu buộc tóc hắn rũ ở phía sau, cọ qua mu bàn tay ta khiến ta nhộn nhạo.
Có ai mà không thầm mến một vị công tử hào hoa tuấn tú và nhẹ nhàng chứ?
Cho dù chỉ có thể làm thiếp cho người đó, ta cũng sẽ không cảm thấy uất ức như bây giờ.
Nhưng sau này, qua thư của tiểu thư gửi về, ta mới biết hắn cưới một vị tiểu thư môn đăng hộ đối và nạp một vị thiếp xinh đẹp tinh thông cầm kỳ thư họa.
Chàng thiếu niên mà ta trộm giấu trong lòng sẽ chẳng có chút liên quan gì đến ta cho đến tận khi hắn đã có con cháu đầy nhà.
“Nhưng ta nghĩ, chỉ sợ việc Quân tỷ tỷ đặt tên ‘Hồi Chu’ cũng không liên quan đến câu này.” Giọng nói của tiểu thư đã kéo suy nghĩ bay về Giang Nam của ta quay trở lại.
“Quân tỷ tỷ rất thích đọc thơ nhớ nhà. Năm đó, khi tỷ ấy còn chưa xuất giá cũng đã viết hàng trăm bài thơ, tạo thành một cuốn sách, hiện giờ vẫn còn được đặt ở Tàng Thư Các trong nhà. Có lẽ cái tên ấy lấy từ câu “Tế vũ mạc hồi chu” này.”
Ta có thể hiểu được cảm xúc của tiểu thư đối với Nguyên Sơn Quân phức tạp đến mức nào.
Người vừa hận đường tỷ vì đã kéo mình vào vũng lầy này, vừa nhớ kỹ sự kính trọng khi còn bé cũng như việc không thể không dựa vào nàng ta ở thời điểm hiện tại.
Người chán ghét sự thực dục của nàng ta đồng thời cũng không thể không thừa nhận tài năng của nàng.
Tiểu thư nói, trước câu thơ này còn có hai câu nữa: “Cộng tái nhân giai khách, ly gia xuân thị thu”.
Ta đã lẩm bẩm đọc lại một lần và cảm giác nó thật sống động.
Hiện giờ đám phụ nữ chúng ta trong sân này đều bị mắc kẹt trên cùng một chiếc thuyền vì mưa gió.
Dù đã đến nhà mới nhưng lại luôn cảm thấy bản thân chỉ là một người khách.
Chỉ dùng để điểm xuyết thêm cho chủ nhân duy nhất của nơi này mà thôi.
Dù mạnh mẽ như Nguyên Sơn Quân cũng vẫn cảm thấy mình chỉ là một vị khách lạ tha hương.
Mỗi mùa lễ hội là một lần nhung nhớ người thân.
Trong khi ta đang chìm đắm trong suy nghĩ, tiểu thư chợt thấy vết thương ở khóe miệng ta.
Người đưa tay khẽ chạm vào, đầu ngón tay run rẩy.
Người ép hỏi ta đã xảy ra chuyện gì, ai dám đánh ta, người sẽ đi nói với Nguyên Sơn Quân, nói với lão gia đòi lại công bằng cho ta.
Ta im lặng hồi lâu, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt.
Sau khi sương mù dày đặc hơn, khung cảnh xung quanh khu vườn trở nên mờ ảo, trong chốc lát, dường như ta vẫn còn đang cùng tiểu thư sống những ngày thoải mái ở Cẩm Đường Viên của Nguyên phủ.
Khi đó, người cũng thường nói: “Em đã ở chỗ này của ta rồi, nếu kẻ nào bắt nạt em thì cũng là bắt nạt ta, chắc chắn ta sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Nhưng giờ phút này, ta khẽ cắn môi, chỉ có thể đáp lại người: “Là lão gia đánh…”
Người không thể đòi lại công bằng cho ta, đôi mắt hạnh tròn xoe xinh đẹp cụp xuống, hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe.
Nỗi buồn lo của người bắt đầu xuất hiện từ khi rời nhà, từng sợi từng sợi tựa như một cái kén cuốn người đi.
Ở phía sau màn mưa, tiểu thư ôm chặt lấy ta và khóc: “Trước giờ em vốn là một nha đầu lanh lợi, ta biết em làm tất cả là vì ta. Em cố ý gọi hắn là cô gia, còn thường xuyên không chịu cùng phòng với hắn.”
"Nhưng ở đây không giống như ở Nguyên gia, ta thật sự không thể bảo vệ em. Vì mạng sống của mình, từ bây giờ em hãy đổi lại cách xưng hô đi..."
Người lay ta thật mạnh, giọt mưa lớn rơi vào mu bàn tay ta, một chút hơi ấm thiêu đốt lương tâm ta.
“Coi như là vì ta, em hãy bình an khỏe mạnh ở bên ta…”
Khi đó, tiểu thư mang thai.
Trong một khoảng thời gian ngắn người đã vui vẻ hơn rất nhiều, cố gắng gửi gắm hy vọng vào đời sau nên mới có thể nói ra lời nói muốn ta ở bên người.
Nhưng sau đó ta đã cố gắng hết sức để làm được nhưng người lại thất hứa trước.