Chương 5 - Thường ký khê đình nhật mộ
Thực ra vào năm ngoái, khi vết thương ở chân ta vừa lành, lão gia liền cưỡng bức ta.
Ông ta cố tình véo vào những vết sẹo đó để nhắc nhở ta rằng nếu không nghe theo thì ta sẽ toi mạng.
Ta sợ chết, càng sợ tiểu thư không còn hy vọng, đành phải nhắm mắt khuất phục.
Lão gia lại gọi nỗi sợ hãi hàng ngàn năm này của phụ nữ là "nghiện rồi còn ngại".
Ta đã thành thật hơn rất nhiều, trong đó cũng có sự che chở của Nguyên Sơn Quân ——
Không biết nàng đã nói gì với lão gia, dù sao thì từ khi nàng đích thân mang thuốc mỡ đến gặp ta, lão gia liền không hề nhắc lại lời nói vô liêm sỉ là muốn ta và tiểu thư cùng hầu hạ ông ta nữa.
Khi đó ta lén nhìn Nguyên Sơn Quân.
Mặt mũi hài hòa, khuôn mặt tròn trịa, mỗi cử động đều toát lên dáng vẻ của một vị đương gia chủ mẫu trưởng thành và lão luyện.
Nàng cố ý vô tình an ủi ta: “Lão gia là chủ nhân của một nhà nên không thể làm trái lời hắn. Ngươi là đại nha hoàn được Nguyên gia chúng ta nuôi dưỡng vào giáo dục, ta biết, không phải ngươi muốn phá hỏng phép tắc mà chỉ là không muốn đánh mất lương tâm, khiến Văn Cẩm chịu ấm ức.”
Văn Cẩm là khuê danh khi còn ở nhà của tiểu thư.
Nguyên Sơn Quân kết hôn rời nhà đã mười một năm mà vẫn nhớ rõ điều này, thực sự là quan tâm đến từng chi tiết.
Tính ra thì năm đó nàng vẫn chưa đến ba mươi.
Còn lâu mới đến mức hoa tàn ít bướm.
Chỉ là từ đầu đến cuối lão gia cũng chưa hề dành chút tình yêu nào cho nàng. Trừ những ngày quan trọng là mùng một và mười lăm thì lão gia sẽ không đến thăm nàng.
Nhưng dù vậy, tất cả quản gia, ma ma, nha hoàn, đầy tớ, hơn một ngàn người trong và ngoài phủ, không một ai không sợ hãi và kính trọng nàng.
Có lần ta nói chuyện với người phụ trách xưởng thêu và nhờ nàng để lại một bộ lông cáo trắng tốt một chút cho tiểu thư của ta. Ta định làm một chiếc áo khoác cho người vào mùa đông.
Người ấy thẳng thắn nói: “Muội muội của đại phu nhân muốn, đương nhiên ta sẽ cẩn thận nhớ kỹ.”
Đến thời điểm giao đồ, ta lưu ý đến xem thì thấy bà ấy không chỉ tặng một bộ cho sân của chúng ta mà cũng tặng một bộ cho Nguyên Sơn Quân.
Với chất lượng tốt như vậy, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có hai bộ và đều được tặng cho bên đại phu nhân.
Ngay cả Chu Tiểu Loan dù rất thích cũng chỉ có thể nhờ cha nàng ra ngoài dùng tiền mua.
Sau khi mua về, một người luôn khó chịu với người khác như Chu Tiểu Loan, cũng không dám nổi giận trước mặt Nguyên Sơn Quân, ngoài mặt luôn tỏ ra kính trọng nàng.
Về phần Nguyên Sơn Quân, nàng lặng lẽ làm một chiếc áo khoác và sai người đưa tới ban cho ta.
Nha hoàn của nàng cũng luôn mỉm cười giống nàng: “Đại phu nhân nói, hai người đều cùng nhau tới từ phía nam, một người sợ lạnh, một người khác tự nhiên cũng sợ. Không có lý do gì để chỉ một người chịu lạnh cả.”
Ta hoảng sợ khi được quan tâm. Ta đã lớn như vậy nhưng đã bao giờ được mặc đồ tốt như thế này đâu, vội vàng từ chối: “Ta chỉ là một nha hoàn hồi môn, sao xứng dùng đồ vật quý giá thế này, không được đâu, mau trả lại cho đại phu nhân đi."
Lúc đó có lẽ Nguyên Sơn Quân muốn thông qua nha hoàn của mình khuyên nhủ ta: “Cô nương tuy là hồi môn nhưng cũng là thông phòng. Nếu sau này cô nương sinh con trai, đó cũng là thiếu gia chân chính của phủ ta. Mẹ đẻ của thiếu gia sao lại không xứng dùng một chiếc áo khoác lông cáo chứ."
Cho nên tiểu thư mới sợ hãi, Nguyên Sơn Quân chủ động tiến cử người tới đây để sinh con.
Nguyên Sơn Quân vốn có một trai một gái, mọi người đều tán dương nàng tích đức tích phúc nên có đủ nếp đủ tẻ.
Chẳng ai ngờ con trai nàng lại qua đời khi mới lên năm.
Còn về nguyên nhân tại sao lại qua đời, bởi vì người trong phủ rất kín tiếng nên ta vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng.
Nhưng con gái của nàng lại như được đúc ra cùng một khuôn với nàng, dáng vẻ đoan chính, tính tình lại càng đoan chính hơn.
Lão gia không quan tâm nhiều đến con gái nên ông ta để mặc Nguyên Sơn Quân cho nàng đến học ở trường nữ sinh.
Chúng ta, những người phụ nữ bị nhốt trong mảnh sân này, vào những tháng ngày đằng đẵng, thường ở bên nhau thêu thùa may vá và tám chuyện.
Nhắc tới chuyện này, mọi người đều ẩn giấu một chút giễu cợt, nói rằng học hành nhiều như thế để làm gì, cũng đâu có thể thi đỗ Trạng Nguyên.
Ta suy nghĩ một chút, hỏi các nàng: "Nghe nói trong cung đang tuyển nữ quan, có lẽ đại phu nhân muốn cho đại cô nương vào cung cũng nên?"
Lan Diệp là một người mê hát tuồng, trong đầu chứa rất nhiều thoại bản khoa trương, mỉm cười nói: “Nhỡ may có cơ hội lộ mặt trước Hoàng Thượng thì sao? Nếu có thể tìm được lối tắt như thế, tương lai chúng ta có thể làm thân thích của hoàng gia ấy chứ!"
Cuối cùng, chúng ta cũng không trở thành thân thích của hoàng gia.
Chỉ là đại cô nương có triển vọng, sau này không những trở thành Thượng Nghi Cục thượng cung mà còn có thể có tiếng tăm lừng lẫy để cáo lão hồi hương.
Nàng trở về tòa nhà cũ này, hai đệ đệ của nàng không dám gây sự với nàng mà chắp tay dâng lên vị trí gia chủ.
Một nơi cũ kỹ như vậy thực sự làm nổi bật lên dáng dấp mới mẻ của nàng.
Nhưng cả tiểu thư và ta đều không chờ đợi được ngày tháng đẹp tươi ấy.
Ông ta cố tình véo vào những vết sẹo đó để nhắc nhở ta rằng nếu không nghe theo thì ta sẽ toi mạng.
Ta sợ chết, càng sợ tiểu thư không còn hy vọng, đành phải nhắm mắt khuất phục.
Lão gia lại gọi nỗi sợ hãi hàng ngàn năm này của phụ nữ là "nghiện rồi còn ngại".
Ta đã thành thật hơn rất nhiều, trong đó cũng có sự che chở của Nguyên Sơn Quân ——
Không biết nàng đã nói gì với lão gia, dù sao thì từ khi nàng đích thân mang thuốc mỡ đến gặp ta, lão gia liền không hề nhắc lại lời nói vô liêm sỉ là muốn ta và tiểu thư cùng hầu hạ ông ta nữa.
Khi đó ta lén nhìn Nguyên Sơn Quân.
Mặt mũi hài hòa, khuôn mặt tròn trịa, mỗi cử động đều toát lên dáng vẻ của một vị đương gia chủ mẫu trưởng thành và lão luyện.
Nàng cố ý vô tình an ủi ta: “Lão gia là chủ nhân của một nhà nên không thể làm trái lời hắn. Ngươi là đại nha hoàn được Nguyên gia chúng ta nuôi dưỡng vào giáo dục, ta biết, không phải ngươi muốn phá hỏng phép tắc mà chỉ là không muốn đánh mất lương tâm, khiến Văn Cẩm chịu ấm ức.”
Văn Cẩm là khuê danh khi còn ở nhà của tiểu thư.
Nguyên Sơn Quân kết hôn rời nhà đã mười một năm mà vẫn nhớ rõ điều này, thực sự là quan tâm đến từng chi tiết.
Tính ra thì năm đó nàng vẫn chưa đến ba mươi.
Còn lâu mới đến mức hoa tàn ít bướm.
Chỉ là từ đầu đến cuối lão gia cũng chưa hề dành chút tình yêu nào cho nàng. Trừ những ngày quan trọng là mùng một và mười lăm thì lão gia sẽ không đến thăm nàng.
Nhưng dù vậy, tất cả quản gia, ma ma, nha hoàn, đầy tớ, hơn một ngàn người trong và ngoài phủ, không một ai không sợ hãi và kính trọng nàng.
Có lần ta nói chuyện với người phụ trách xưởng thêu và nhờ nàng để lại một bộ lông cáo trắng tốt một chút cho tiểu thư của ta. Ta định làm một chiếc áo khoác cho người vào mùa đông.
Người ấy thẳng thắn nói: “Muội muội của đại phu nhân muốn, đương nhiên ta sẽ cẩn thận nhớ kỹ.”
Đến thời điểm giao đồ, ta lưu ý đến xem thì thấy bà ấy không chỉ tặng một bộ cho sân của chúng ta mà cũng tặng một bộ cho Nguyên Sơn Quân.
Với chất lượng tốt như vậy, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có hai bộ và đều được tặng cho bên đại phu nhân.
Ngay cả Chu Tiểu Loan dù rất thích cũng chỉ có thể nhờ cha nàng ra ngoài dùng tiền mua.
Sau khi mua về, một người luôn khó chịu với người khác như Chu Tiểu Loan, cũng không dám nổi giận trước mặt Nguyên Sơn Quân, ngoài mặt luôn tỏ ra kính trọng nàng.
Về phần Nguyên Sơn Quân, nàng lặng lẽ làm một chiếc áo khoác và sai người đưa tới ban cho ta.
Nha hoàn của nàng cũng luôn mỉm cười giống nàng: “Đại phu nhân nói, hai người đều cùng nhau tới từ phía nam, một người sợ lạnh, một người khác tự nhiên cũng sợ. Không có lý do gì để chỉ một người chịu lạnh cả.”
Ta hoảng sợ khi được quan tâm. Ta đã lớn như vậy nhưng đã bao giờ được mặc đồ tốt như thế này đâu, vội vàng từ chối: “Ta chỉ là một nha hoàn hồi môn, sao xứng dùng đồ vật quý giá thế này, không được đâu, mau trả lại cho đại phu nhân đi."
Lúc đó có lẽ Nguyên Sơn Quân muốn thông qua nha hoàn của mình khuyên nhủ ta: “Cô nương tuy là hồi môn nhưng cũng là thông phòng. Nếu sau này cô nương sinh con trai, đó cũng là thiếu gia chân chính của phủ ta. Mẹ đẻ của thiếu gia sao lại không xứng dùng một chiếc áo khoác lông cáo chứ."
Cho nên tiểu thư mới sợ hãi, Nguyên Sơn Quân chủ động tiến cử người tới đây để sinh con.
Nguyên Sơn Quân vốn có một trai một gái, mọi người đều tán dương nàng tích đức tích phúc nên có đủ nếp đủ tẻ.
Chẳng ai ngờ con trai nàng lại qua đời khi mới lên năm.
Còn về nguyên nhân tại sao lại qua đời, bởi vì người trong phủ rất kín tiếng nên ta vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng.
Nhưng con gái của nàng lại như được đúc ra cùng một khuôn với nàng, dáng vẻ đoan chính, tính tình lại càng đoan chính hơn.
Lão gia không quan tâm nhiều đến con gái nên ông ta để mặc Nguyên Sơn Quân cho nàng đến học ở trường nữ sinh.
Chúng ta, những người phụ nữ bị nhốt trong mảnh sân này, vào những tháng ngày đằng đẵng, thường ở bên nhau thêu thùa may vá và tám chuyện.
Nhắc tới chuyện này, mọi người đều ẩn giấu một chút giễu cợt, nói rằng học hành nhiều như thế để làm gì, cũng đâu có thể thi đỗ Trạng Nguyên.
Ta suy nghĩ một chút, hỏi các nàng: "Nghe nói trong cung đang tuyển nữ quan, có lẽ đại phu nhân muốn cho đại cô nương vào cung cũng nên?"
Lan Diệp là một người mê hát tuồng, trong đầu chứa rất nhiều thoại bản khoa trương, mỉm cười nói: “Nhỡ may có cơ hội lộ mặt trước Hoàng Thượng thì sao? Nếu có thể tìm được lối tắt như thế, tương lai chúng ta có thể làm thân thích của hoàng gia ấy chứ!"
Cuối cùng, chúng ta cũng không trở thành thân thích của hoàng gia.
Chỉ là đại cô nương có triển vọng, sau này không những trở thành Thượng Nghi Cục thượng cung mà còn có thể có tiếng tăm lừng lẫy để cáo lão hồi hương.
Nàng trở về tòa nhà cũ này, hai đệ đệ của nàng không dám gây sự với nàng mà chắp tay dâng lên vị trí gia chủ.
Một nơi cũ kỹ như vậy thực sự làm nổi bật lên dáng dấp mới mẻ của nàng.
Nhưng cả tiểu thư và ta đều không chờ đợi được ngày tháng đẹp tươi ấy.