Chương 3 - Thường ký khê đình nhật mộ
Ta không thể đáp được một chữ nào cho những lời tiểu thư vừa hỏi.
Hàng ngàn năm qua, đều là phụ nữ rời nhà gả đi, từ con gái một người nào đó biến thành con dâu một nhà nào đó.
Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.
Từ đó sống tại nhà chồng, chết đi rồi cũng vào gia phả của chồng.
Nhưng cũng không hẳn như thế, một thông phòng thấp cổ bé họng như ta, nếu không sinh được con trai thì cũng không có tư cách được vào gia phả của lão gia.
Dành cho ta chỉ có một nấm mồ hoang. Thậm chí ta cũng không thể quay về cố hương nơi mình sinh ra.
Vào khoảnh khắc ấy, ta dường như nghĩ ra chút gì đó trong câu hỏi của tiểu thư, nhưng ta chưa kịp nghĩ lại thì vị sư phụ dạy tiểu thư tại nhà đi ngang qua đã nghe được những lời nói phản nghịch của tiểu thư và đứng ngoài cửa nghiêm khắc răn dạy người.
Tiểu thư bị phạt sao chép những cuốn sách khuyên nhủ phụ nữ, có lẽ đến tận khi gả chồng cũng vẫn chưa chép xong.
Trên đường đến quận Lạc Xuyên, tiểu thư vẫn nắm chặt trong tay cuốn “Nội tắc”.
Từ nam ra bắc, từ nơi rừng rậm um tùm đến chỗ cỏ cây khô vàng, người vẫn không hề buông tay.
Ta không biết dọc theo đường đi tiểu thư suy nghĩ những gì khi cầm chặt cuốn sách đó.
Chỉ là khi xuống xe ngựa, người đột nhiên hỏi ta: "Doanh Thu, em có hận ta không?"
Ta ngẩn ra và không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn tiểu thư.
Nha hoàn không được phép nhìn thẳng vào mặt chủ nhân, đó là lần đầu tiên ta nhìn kỹ đôi mắt của tiểu thư.
Nguyên gia không có cô nương nào xấu xí. Giang Nam có nước sông mềm mại và làn gió nhẹ nhàng, tiểu thư nhà ta có làn da trắng nõn nà, mắt hạnh má đào.
Người thật sự xinh đẹp. Nếu có thể sống cả đời ở Nguyên gia, ta đoán người chắc hẳn có thể sống rất lâu.
Làm sao có thể mới gả chồng mấy năm ngắn ngủi liền chịu đựng đến mức dầu cạn đèn tắt rồi?
Khi tiểu thư hỏi ta lời này, ta chợt nhớ tới, thời khắc vào phủ này, người cũng chỉ lớn bằng ta, đều mới tròn mười lăm tuổi.
Thời điểm hành kinh của ta và tiểu thư cũng gần sát nhau. Người lớn trong nhà vẫn thường nói rằng cô nương sau khi đã có kinh thì nên có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đoan trang chững chạc, cố gắng học hỏi để đủ tư cách làm một người trưởng thành.
Vì thế sau này khi gặp Tôn Phù, ta sẽ cảm thấy thương xót.
Chỉ e rằng nàng vẫn chưa có kinh, hoặc mới có không lâu.
Thế gian này vốn cho nữ giới rất ít thời gian để ngây thơ hồn nhiên, vậy mà nàng còn phải hứng chịu sớm hơn rất nhiều, tới đây để nuốt lấy nọc độc của cuộc đời.
Sở dĩ tiểu thư hỏi ta có hận người không bởi vì người cũng sớm đoán được những cực khổ phía sau.
Nghe nói việc tiểu thư sẽ đến làm trắc thất của một kẻ cực kỳ quyền quý đáng tuổi cha người là ý tưởng của người mà tiểu thư cực kỳ kính trọng khi còn bé, Sơn Quân tỷ tỷ.
Phu quân của Nguyên Sơn Quân thăng quan, những người tới nịnh bợ xung quanh đều tự tiến cử thiên kim tiểu thư nhà mình tỉ mỉ nuôi dưỡng làm trắc thất.
Người phụ nữ dù có giỏi giang đến đâu thì hình như sau khi lấy chồng cũng vẫn sợ một câu “Hoa tàn ít bướm”.
Cho nên Nguyên Sơn Quân hy vọng rằng người mới vào phủ là đường tỷ muội trong tộc nhà mình, hiểu rõ gốc rễ và cùng hội cùng thuyền.
Vì vậy nàng giới thiệu đường muội nhà mình với phu quân, tỷ muội đồng lòng cùng hầu một chồng, có ai mà không khen ngợi một câu hiền thê lương mẫu, gia phong tốt đẹp chứ.
Nhưng vị hiền thê này cũng không hay biết rằng, đường muội của nàng cũng không hề có chút chờ mong hưởng ké vinh quang nào.
Người cảm thấy lạc lõng suốt chặng đường đi về phía bắc, thậm chí còn cảm thấy áy náy với nha hoàn của mình.
Vì thế dù rất rõ ràng nhưng ta lại giả vờ bối rối, hỏi lại tiểu thư: "Tiểu thư nói gì vậy, sao lại hận tiểu thư được ạ? Nếu năm đó tiểu thư không khăng khăng mua em, em đã bị cha đem đi gán nợ từ lâu rồi."
Trên xe ngựa, tiểu thư gặng hỏi đến cùng: “Trước khi đi, em còn thêu một chiếc áo choàng cho nhị ca ta, ta thấy hết rồi, em đừng có giấu ta.”
Lúc đó, ta nhìn bầu trời xám xịt, dường như trong phút chốc, cơn mưa đã đan thành một màn khói dày đặc.
Giang Bắc lạnh thật đấy, thổi lạnh cả trái tim vốn đang cháy bỏng của một người.
Ngày ta tặng áo choàng cho nhị công tử cũng là một ngày mưa dầm tương tự thế này.
Chỉ có điều, hồng lâu cách vũ tương vọng lãnh, châu bạc phiêu đãng độc tự quy. (*)
(*)Trích bài thơ Xuân Vũ của Lý Thương Ẩn, thời kỳ Vãn Đường.
Dịch nghĩa 2 câu thơ trên:
Qua màn mưa thấy lầu hồng lạnh lẽo,
Rèm ngọc lay động ánh đèn, thấy ai đó một mình trở về.
Ta cúi đầu, tay đỡ tiểu thư hơi dùng sức hơn một chút: “Cũng nhờ tiểu thư mà em mới được sống tiếp, nếu để mặc tiểu thư gả xa một mình thì em đúng là một nha hoàn ngu dốt và thiếu suy nghĩ, cả đời này em sẽ ăn ngủ khó yên."
Vì vậy, tiểu thư đã trách đại phu nhân Nguyên Sơn Quân vì số phận đen đủi của hai ta.
Vì tranh giành sự ưu ái của phu quân mà đưa muội muội lên giường của tỷ phu, nàng thực sự bị điên rồi.
Nhưng ta thấy, Nguyên Sơn Quân không hề có chút điên khùng nào.
Nàng thậm chí còn đọc đủ loại thơ văn, chữ viết cực kỳ đẹp. Văn thơ của nàng được truyền ra bên ngoài đều được tán dương hết lời.
Cùng là tài nữ, không giống như Chu Tiểu Loan có thái độ ngạo mạn, luôn cho mình là nhất, ngay từ đầu Nguyên Sơn Quân đã luôn ấm áp và chu đáo, không bao giờ mắc bất kỳ sai lầm nào.
Cho đến khi chúng ta nghe tin nàng đã từng mất một người con trai.
Tiểu thư sửng sốt, bí mật hỏi ta: “Doanh Thu, có phải nàng muốn ta sinh con trai thay nàng không?”
"Đến lúc đó nàng sẽ không qua cầu rút ván chứ?"
Ta chỉ không thể ngờ rằng, sự tính toán của Nguyên Sơn Quân không chỉ dừng lại ở đây.
Hàng ngàn năm qua, đều là phụ nữ rời nhà gả đi, từ con gái một người nào đó biến thành con dâu một nhà nào đó.
Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.
Từ đó sống tại nhà chồng, chết đi rồi cũng vào gia phả của chồng.
Nhưng cũng không hẳn như thế, một thông phòng thấp cổ bé họng như ta, nếu không sinh được con trai thì cũng không có tư cách được vào gia phả của lão gia.
Dành cho ta chỉ có một nấm mồ hoang. Thậm chí ta cũng không thể quay về cố hương nơi mình sinh ra.
Vào khoảnh khắc ấy, ta dường như nghĩ ra chút gì đó trong câu hỏi của tiểu thư, nhưng ta chưa kịp nghĩ lại thì vị sư phụ dạy tiểu thư tại nhà đi ngang qua đã nghe được những lời nói phản nghịch của tiểu thư và đứng ngoài cửa nghiêm khắc răn dạy người.
Tiểu thư bị phạt sao chép những cuốn sách khuyên nhủ phụ nữ, có lẽ đến tận khi gả chồng cũng vẫn chưa chép xong.
Trên đường đến quận Lạc Xuyên, tiểu thư vẫn nắm chặt trong tay cuốn “Nội tắc”.
Từ nam ra bắc, từ nơi rừng rậm um tùm đến chỗ cỏ cây khô vàng, người vẫn không hề buông tay.
Ta không biết dọc theo đường đi tiểu thư suy nghĩ những gì khi cầm chặt cuốn sách đó.
Chỉ là khi xuống xe ngựa, người đột nhiên hỏi ta: "Doanh Thu, em có hận ta không?"
Ta ngẩn ra và không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn tiểu thư.
Nha hoàn không được phép nhìn thẳng vào mặt chủ nhân, đó là lần đầu tiên ta nhìn kỹ đôi mắt của tiểu thư.
Nguyên gia không có cô nương nào xấu xí. Giang Nam có nước sông mềm mại và làn gió nhẹ nhàng, tiểu thư nhà ta có làn da trắng nõn nà, mắt hạnh má đào.
Người thật sự xinh đẹp. Nếu có thể sống cả đời ở Nguyên gia, ta đoán người chắc hẳn có thể sống rất lâu.
Làm sao có thể mới gả chồng mấy năm ngắn ngủi liền chịu đựng đến mức dầu cạn đèn tắt rồi?
Khi tiểu thư hỏi ta lời này, ta chợt nhớ tới, thời khắc vào phủ này, người cũng chỉ lớn bằng ta, đều mới tròn mười lăm tuổi.
Thời điểm hành kinh của ta và tiểu thư cũng gần sát nhau. Người lớn trong nhà vẫn thường nói rằng cô nương sau khi đã có kinh thì nên có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đoan trang chững chạc, cố gắng học hỏi để đủ tư cách làm một người trưởng thành.
Vì thế sau này khi gặp Tôn Phù, ta sẽ cảm thấy thương xót.
Chỉ e rằng nàng vẫn chưa có kinh, hoặc mới có không lâu.
Thế gian này vốn cho nữ giới rất ít thời gian để ngây thơ hồn nhiên, vậy mà nàng còn phải hứng chịu sớm hơn rất nhiều, tới đây để nuốt lấy nọc độc của cuộc đời.
Sở dĩ tiểu thư hỏi ta có hận người không bởi vì người cũng sớm đoán được những cực khổ phía sau.
Nghe nói việc tiểu thư sẽ đến làm trắc thất của một kẻ cực kỳ quyền quý đáng tuổi cha người là ý tưởng của người mà tiểu thư cực kỳ kính trọng khi còn bé, Sơn Quân tỷ tỷ.
Phu quân của Nguyên Sơn Quân thăng quan, những người tới nịnh bợ xung quanh đều tự tiến cử thiên kim tiểu thư nhà mình tỉ mỉ nuôi dưỡng làm trắc thất.
Người phụ nữ dù có giỏi giang đến đâu thì hình như sau khi lấy chồng cũng vẫn sợ một câu “Hoa tàn ít bướm”.
Cho nên Nguyên Sơn Quân hy vọng rằng người mới vào phủ là đường tỷ muội trong tộc nhà mình, hiểu rõ gốc rễ và cùng hội cùng thuyền.
Vì vậy nàng giới thiệu đường muội nhà mình với phu quân, tỷ muội đồng lòng cùng hầu một chồng, có ai mà không khen ngợi một câu hiền thê lương mẫu, gia phong tốt đẹp chứ.
Nhưng vị hiền thê này cũng không hay biết rằng, đường muội của nàng cũng không hề có chút chờ mong hưởng ké vinh quang nào.
Người cảm thấy lạc lõng suốt chặng đường đi về phía bắc, thậm chí còn cảm thấy áy náy với nha hoàn của mình.
Vì thế dù rất rõ ràng nhưng ta lại giả vờ bối rối, hỏi lại tiểu thư: "Tiểu thư nói gì vậy, sao lại hận tiểu thư được ạ? Nếu năm đó tiểu thư không khăng khăng mua em, em đã bị cha đem đi gán nợ từ lâu rồi."
Trên xe ngựa, tiểu thư gặng hỏi đến cùng: “Trước khi đi, em còn thêu một chiếc áo choàng cho nhị ca ta, ta thấy hết rồi, em đừng có giấu ta.”
Lúc đó, ta nhìn bầu trời xám xịt, dường như trong phút chốc, cơn mưa đã đan thành một màn khói dày đặc.
Giang Bắc lạnh thật đấy, thổi lạnh cả trái tim vốn đang cháy bỏng của một người.
Ngày ta tặng áo choàng cho nhị công tử cũng là một ngày mưa dầm tương tự thế này.
Chỉ có điều, hồng lâu cách vũ tương vọng lãnh, châu bạc phiêu đãng độc tự quy. (*)
(*)Trích bài thơ Xuân Vũ của Lý Thương Ẩn, thời kỳ Vãn Đường.
Dịch nghĩa 2 câu thơ trên:
Qua màn mưa thấy lầu hồng lạnh lẽo,
Rèm ngọc lay động ánh đèn, thấy ai đó một mình trở về.
Ta cúi đầu, tay đỡ tiểu thư hơi dùng sức hơn một chút: “Cũng nhờ tiểu thư mà em mới được sống tiếp, nếu để mặc tiểu thư gả xa một mình thì em đúng là một nha hoàn ngu dốt và thiếu suy nghĩ, cả đời này em sẽ ăn ngủ khó yên."
Vì vậy, tiểu thư đã trách đại phu nhân Nguyên Sơn Quân vì số phận đen đủi của hai ta.
Vì tranh giành sự ưu ái của phu quân mà đưa muội muội lên giường của tỷ phu, nàng thực sự bị điên rồi.
Nhưng ta thấy, Nguyên Sơn Quân không hề có chút điên khùng nào.
Nàng thậm chí còn đọc đủ loại thơ văn, chữ viết cực kỳ đẹp. Văn thơ của nàng được truyền ra bên ngoài đều được tán dương hết lời.
Cùng là tài nữ, không giống như Chu Tiểu Loan có thái độ ngạo mạn, luôn cho mình là nhất, ngay từ đầu Nguyên Sơn Quân đã luôn ấm áp và chu đáo, không bao giờ mắc bất kỳ sai lầm nào.
Cho đến khi chúng ta nghe tin nàng đã từng mất một người con trai.
Tiểu thư sửng sốt, bí mật hỏi ta: “Doanh Thu, có phải nàng muốn ta sinh con trai thay nàng không?”
"Đến lúc đó nàng sẽ không qua cầu rút ván chứ?"
Ta chỉ không thể ngờ rằng, sự tính toán của Nguyên Sơn Quân không chỉ dừng lại ở đây.