Chương 2 - Thường ký khê đình nhật mộ
Mỗi khi mùa đông đến, ta lại vô thức nghĩ đến lần đầu tiên gặp Chu Tiểu Loan.
Khi vào phủ với thân phận là nha hoàn hồi môn của tiểu thư, ta gặp Chu Tiểu Loan lần đầu vào một ngày tuyết rơi đầu đông.
Ở sân sau của phủ có một hồ nước, giữa hồ có xây một cái đình bát giác.
Giữa nền tuyết bao la, nàng mặc một chiếc áo bông màu hồng nhạt thật lớn, má phấn môi son. Nàng đang vẽ lại cây liễu khô bên bờ.
Ta đỡ tiểu thư đến trước mặt nhìn xem. Cả bức tranh chỉ được dùng một màu.
Chỉ với màu mực đen bình thường, nàng dùng đôi tay mình nhẹ nhàng vẩy vài nét mà đã có thể phác họa ra màu trắng tinh khôi của tuyết.
Tiểu thư không nhịn được mà khen thành lời, khen Chu Tiểu Loan vẽ thật đẹp.
Chu Tiểu Loan không quay đầu lại nhìn chúng ta nhưng khi nghe thấy âm thanh, nàng ta đặt bút xuống.
Sau đó nàng giơ tay lên và xé nát bức tranh kia không chút do dự.
“Cũng bình thường thôi.” Giọng nói cũng lạnh lùng như bản thân nàng vậy.
Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng đứng dậy khỏi bàn.
Gió bắc cuốn theo những bông tuyết bay xuyên qua mái đình trơ trọi giữa hồ, nàng mắng mỏ nha hoàn: “Không phải ta đã nói rằng khi ta vẽ tranh trong đình này thì chỉ để mình lão gia vào thôi ư? Cái tai của ngươi không dùng được thì cắt luôn đi."
Ta và tiểu thư sợ tới mức phải vội vàng cáo từ.
Đây chính là Chu Tiểu Loan khi xưa, thật sự kiêu ngạo.
Nàng có thể kiêu ngạo như thế là nhờ vào tài vẽ tranh của nàng. Đôi khi những bức tranh mà nàng chỉ tiện tay vẽ chơi chơi cũng có thể được bán với mức giá trên trời.
Nhưng nàng cũng không để ý tới việc này cho lắm. Cha nàng là một phú thương, quanh năm suốt tháng có thể cho nàng rất nhiều tiền để phòng thân.
Điều nàng quan tâm chính là lão gia, người đã chu du bốn phía, từng trải việc đời, khen nàng vẽ tranh còn đẹp hơn cả các đệ tử tiến sĩ ở Thái Học.
Hồi bé khi bị bán cho nhà giàu làm nô tỳ, ta vẫn luôn hâm mộ những người không thiếu tiền này.
Trước khi gả chồng, tiểu thư có hỏi ta, nếu một ngày nào đó ta cực kỳ giàu có thì ta muốn làm những gì.
Ta suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời người: “Em muốn mua thật nhiều, thật nhiều cừu và bò, nhiều đến mức nếu thả ra có thể lấp đầy một ngọn núi.”
Tiểu thư cầm khăn cười khúc khích, nói ta chưa được gặp những điều tốt đẹp.
Nếu không phải bị bán cho nhà họ Nguyên ở Khê Lăng, ta cũng không biết rằng loại lông cừu tốt nhất mà nhà ta không nỡ dùng, toàn để dành đem bán lấy tiền ấy chỉ xứng làm đồ nỉ cho người chăn ngựa của gia tộc xa hoa bậc nhất này.
Và cũng chính lúc đó ta mới biết được, hóa ra đồ vật mà cả nhà ta bận rộn quanh năm, không ngủ không nghỉ mấy đêm dài để thu nhặt và sửa sang lại tựa như bảo bối, ở trong mắt người phú quý cũng chỉ là những thứ thường thấy mà thôi ——
À không, những đồ vật mà chúng ta dựa vào để sinh tồn này chưa bao giờ lọt được vào mắt họ.
Ta rũ bỏ cảm giác chua xót trong lòng và cũng hỏi lại tiểu thư, nếu người cũng có đủ tiền thì người muốn làm gì.
Khi đó, nhờ vào danh tiếng thông minh, xinh đẹp vang xa của tiểu thư mà các vương tôn công tử tới cầu hôn nhiều như thể sắp đạp tung ngưỡng cửa.
Tiểu thư mà ta đang hầu hạ mặc dù chỉ là cô nương con trắc thất, nhưng Nguyên thị lại là một thế gia đại tộc, hôn nhân thường dựa vào vinh quang của các bậc cha chú, cũng không có mấy người xét nét săm soi mẹ đẻ của các nàng.
Trừ khi mẹ đẻ của vị thiên kim ấy cũng thuộc một gia tộc lớn có quyền có thế, có thể hỗ trợ rất nhiều cho con gái của mình.
Chẳng hạn như đích thứ nữ của đại phòng nhà họ Nguyên, đường tỷ của tiểu thư nhà ta - Nguyên Sơn Quân.
Vị này chính là chính thê của lão gia, nữ chủ nhân của cả phủ này.
Nếu chính thê không phải là Nguyên Sơn Quân thì tiểu thư nhà ta tuyệt đối không có khả năng làm trắc thất cho người.
Khi ta hỏi người câu đó, việc hôn nhân này gần như đã chắc chắn tám chín phần mười, trong lòng người có nỗi khổ không nói nên lời.
Vì thế người vờ như đùa giỡn mà nói với ta: “Ta muốn tìm một người ở rể, rồi lại dùng tiền để bịt miệng thiên hạ.”
“Ta không muốn rời khỏi Cẩm Đường Viên này của ta.” Từ trước đến nay, tiểu thư là một cô bé không sầu không lo, nhưng khi đó người nằm xoài trên bàn, nắm chặt thẻ bài của Nguyên phủ trong tay, nỗi buồn đong đầy trong mắt.
"Doanh Thu, em nói xem tại sao phụ nữ chúng ta lại không thể làm chủ gia đình? Tại sao ta không thể đón một người đàn ông vào phủ, để hắn vun vén mọi việc bên trong, phụng dưỡng cha mẹ ta chu đáo chứ?"
Khi vào phủ với thân phận là nha hoàn hồi môn của tiểu thư, ta gặp Chu Tiểu Loan lần đầu vào một ngày tuyết rơi đầu đông.
Ở sân sau của phủ có một hồ nước, giữa hồ có xây một cái đình bát giác.
Giữa nền tuyết bao la, nàng mặc một chiếc áo bông màu hồng nhạt thật lớn, má phấn môi son. Nàng đang vẽ lại cây liễu khô bên bờ.
Ta đỡ tiểu thư đến trước mặt nhìn xem. Cả bức tranh chỉ được dùng một màu.
Chỉ với màu mực đen bình thường, nàng dùng đôi tay mình nhẹ nhàng vẩy vài nét mà đã có thể phác họa ra màu trắng tinh khôi của tuyết.
Tiểu thư không nhịn được mà khen thành lời, khen Chu Tiểu Loan vẽ thật đẹp.
Chu Tiểu Loan không quay đầu lại nhìn chúng ta nhưng khi nghe thấy âm thanh, nàng ta đặt bút xuống.
Sau đó nàng giơ tay lên và xé nát bức tranh kia không chút do dự.
“Cũng bình thường thôi.” Giọng nói cũng lạnh lùng như bản thân nàng vậy.
Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng đứng dậy khỏi bàn.
Gió bắc cuốn theo những bông tuyết bay xuyên qua mái đình trơ trọi giữa hồ, nàng mắng mỏ nha hoàn: “Không phải ta đã nói rằng khi ta vẽ tranh trong đình này thì chỉ để mình lão gia vào thôi ư? Cái tai của ngươi không dùng được thì cắt luôn đi."
Ta và tiểu thư sợ tới mức phải vội vàng cáo từ.
Đây chính là Chu Tiểu Loan khi xưa, thật sự kiêu ngạo.
Nàng có thể kiêu ngạo như thế là nhờ vào tài vẽ tranh của nàng. Đôi khi những bức tranh mà nàng chỉ tiện tay vẽ chơi chơi cũng có thể được bán với mức giá trên trời.
Nhưng nàng cũng không để ý tới việc này cho lắm. Cha nàng là một phú thương, quanh năm suốt tháng có thể cho nàng rất nhiều tiền để phòng thân.
Điều nàng quan tâm chính là lão gia, người đã chu du bốn phía, từng trải việc đời, khen nàng vẽ tranh còn đẹp hơn cả các đệ tử tiến sĩ ở Thái Học.
Hồi bé khi bị bán cho nhà giàu làm nô tỳ, ta vẫn luôn hâm mộ những người không thiếu tiền này.
Trước khi gả chồng, tiểu thư có hỏi ta, nếu một ngày nào đó ta cực kỳ giàu có thì ta muốn làm những gì.
Ta suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời người: “Em muốn mua thật nhiều, thật nhiều cừu và bò, nhiều đến mức nếu thả ra có thể lấp đầy một ngọn núi.”
Tiểu thư cầm khăn cười khúc khích, nói ta chưa được gặp những điều tốt đẹp.
Nếu không phải bị bán cho nhà họ Nguyên ở Khê Lăng, ta cũng không biết rằng loại lông cừu tốt nhất mà nhà ta không nỡ dùng, toàn để dành đem bán lấy tiền ấy chỉ xứng làm đồ nỉ cho người chăn ngựa của gia tộc xa hoa bậc nhất này.
Và cũng chính lúc đó ta mới biết được, hóa ra đồ vật mà cả nhà ta bận rộn quanh năm, không ngủ không nghỉ mấy đêm dài để thu nhặt và sửa sang lại tựa như bảo bối, ở trong mắt người phú quý cũng chỉ là những thứ thường thấy mà thôi ——
À không, những đồ vật mà chúng ta dựa vào để sinh tồn này chưa bao giờ lọt được vào mắt họ.
Ta rũ bỏ cảm giác chua xót trong lòng và cũng hỏi lại tiểu thư, nếu người cũng có đủ tiền thì người muốn làm gì.
Khi đó, nhờ vào danh tiếng thông minh, xinh đẹp vang xa của tiểu thư mà các vương tôn công tử tới cầu hôn nhiều như thể sắp đạp tung ngưỡng cửa.
Tiểu thư mà ta đang hầu hạ mặc dù chỉ là cô nương con trắc thất, nhưng Nguyên thị lại là một thế gia đại tộc, hôn nhân thường dựa vào vinh quang của các bậc cha chú, cũng không có mấy người xét nét săm soi mẹ đẻ của các nàng.
Trừ khi mẹ đẻ của vị thiên kim ấy cũng thuộc một gia tộc lớn có quyền có thế, có thể hỗ trợ rất nhiều cho con gái của mình.
Chẳng hạn như đích thứ nữ của đại phòng nhà họ Nguyên, đường tỷ của tiểu thư nhà ta - Nguyên Sơn Quân.
Vị này chính là chính thê của lão gia, nữ chủ nhân của cả phủ này.
Nếu chính thê không phải là Nguyên Sơn Quân thì tiểu thư nhà ta tuyệt đối không có khả năng làm trắc thất cho người.
Khi ta hỏi người câu đó, việc hôn nhân này gần như đã chắc chắn tám chín phần mười, trong lòng người có nỗi khổ không nói nên lời.
Vì thế người vờ như đùa giỡn mà nói với ta: “Ta muốn tìm một người ở rể, rồi lại dùng tiền để bịt miệng thiên hạ.”
“Ta không muốn rời khỏi Cẩm Đường Viên này của ta.” Từ trước đến nay, tiểu thư là một cô bé không sầu không lo, nhưng khi đó người nằm xoài trên bàn, nắm chặt thẻ bài của Nguyên phủ trong tay, nỗi buồn đong đầy trong mắt.
"Doanh Thu, em nói xem tại sao phụ nữ chúng ta lại không thể làm chủ gia đình? Tại sao ta không thể đón một người đàn ông vào phủ, để hắn vun vén mọi việc bên trong, phụng dưỡng cha mẹ ta chu đáo chứ?"