Chương 3 - Thước Dược - Thược Dược
19
Diêm Trạm cau mày không vui, quay người phất tay áo đi.
Ta soi gương thấy vết mẩn đỏ lan khắp mặt, quả thật không nghĩ tới mình lại sợ hãi đến thế.
Xuân Hoa vỗ vai ta an ủi:
"Nô tỳ biết nương nương nhất định là nghe được lời đồn đại trong cung nên mới sợ Hoàng thượng như vậy."
"Chứ ngài ấy không kinh khủng như lời đồn đâu."
"Con của Hoàng đế sinh ra cũng chưa chắc là con cháu của Hoàng đế đâu."
Cả đêm không ngủ, Xuân Hoa kể cho ta nghe tất cả những gì nàng ấy biết.
Mà cảm giác ngứa ngáy trên người ta cũng dần dần biến mất.
Xuân Hoa đã đi theo Diêm Trạm nhiều năm, là ám vệ đắc lực nhất bên cạnh hắn, lại bị phái tới làm tỳ nữ thiếp thân cho ta. Nàng ấy nói hắn có thể bò ra khỏi đống thi thể, biến thành bộ dạng như bây giờ cũng có thể coi là vô cùng may mắn.
Mà sở dĩ hắn cải trang thành nữ nhân trốn trong lãnh cung là để tránh vụ ám sát đã được lên kế hoạch từ lâu.
Không có đam mê kỳ lạ, cũng không phải chó điên.
"Nhưng ta đã mắng rất nhiều lời khó nghe trước mặt ngài ấy ..."
"Nương nương, Hoàng thượng thích người, sao có thể vì những câu nói đó mà trừng phạt người."
20
Thái y một ngày đến Thúy Ngọc Hiên ba lần chỉ để chữa trị chứng bệnh kỳ lạ khó gặp của ta.
"Vất vả cho lão nhân gia ngài rồi." Ta xấu hổ đứng ở cửa tiễn ông về.
Ông lão râu tóc bạc trắng cười lắc đầu: "Nương nương là người có phúc, thần còn chưa bao giờ thấy Hoàng thượng để tâm đến một vị phi tử nào đâu."
Nhưng kể từ ngày đó ta bị nổi mẩn đỏ, không thấy Diêm Trạm đến đây nữa.
Ta nghĩ ta nợ hắn một câu xin lỗi.
Ngủ một giấc đến trưa, ta từ trong chăn đứng dậy, vừa ngồi trước tấm gương đồng thì đã có người đứng sau lưng ta.
Ta tưởng đó là Xuân Hoa nên cười đẩy nàng ấy ra.
"Không phải đã nói với muội, ta chỉ là một người nhà quê thô kệch, không cần hầu hạ ta mặc y phục, ta có thể tự mặc."
Nhưng khi quay người lại nhìn thấy trên thái dương của người nọ được quấn một đóa hoa Thược Dược.
"Tỷ tỷ, tỷ có khá hơn chút nào không, muội muội đã lâu không gặp tỷ, chỉ nghĩ đến thôi mà lòng đau thắt." Vẫn là giọng nói trầm khàn đó, nhưng lại biến về khuôn mặt của Thược Dược.
Trên cổ tay hắn vẫn còn đeo chiếc vòng tay lúc đầu ta tặng.
Diêm Trạm sợ ta nhìn thấy hắn sẽ tái phát nên đã mặc nhu quần, thoa son đến gặp ta.
Chẳng qua lòng bàn tay hắn nóng đến mức khiến ta lại đỏ mặt.
"Diêm Trạm, thật xin lỗi."
Ta bị hắn giam trên chiếc ghế bằng gỗ lim, giọng bị nghẹn lại trong cổ họng, gần như yếu ớt.
Nhưng giây tiếp theo, hắn lại tiến thêm một bước.
Giữa lúc răng môi chạm nhau, ta nghe thấy hắn thở gấp với nụ cười trên môi.
"Không sao, ta tha thứ cho tỷ"
Một đêm xuân tiêu, ta triệt để biết được sức mạnh cánh tay cường tráng của người nam nhân này.
21
Khi ta tỉnh lại lần nữa, bên gối đã không còn ai.
"Hoàng thượng đã thượng triều sớm rồi ạ." Xuân Hoa bước vào, cười không có ý tốt gì.
"Nương nương định ở bên cạnh Hoàng thượng hạnh hạnh phúc phúc cả đời chứ."
Ta còn chưa suy nghĩ nhiều như vậy đâu.
Dầu sao hắn cũng là Hoàng thượng, còn ta chẳng qua chỉ là một trong ba ngàn mỹ nữ của hắn, hơn nữa lại là người có gia thế kém nhất.
Ban đầu ta từng nghĩ sẽ tìm một người môn đăng hộ đối để gả đi, thì chỉ có Tiểu Lý - người chăn bò ở cổng làng, kết quả còn chưa kịp xem mắt thì đã vào cung.
Nhưng bây giờ ta trở thành phi tử của hoàng đế, một phi tử đúng nghĩa đen trên mặt chữ.
Nhưng ta vẫn có chút không hài lòng.
Đúng, ta muốn cả đời một đôi.
Diêm Trạm có thể làm được không?
Chứ hàng ngày ta thấy ở cửa cung các tú nữ đều xếp hàng dài.
Không chờ ta tự mình hỏi Hoàng thượng một câu thật lòng, thì lại tình cờ nghe được các cung nữ đang nghị luận với nhau.
"Này, ngươi có biết không? Nghe nói nữ nhi của Thái phó, tương lai chính là Hoàng hậu đấy."
"Chờ mấy ngày nữa sau khi nàng ấy vào cung, nếu có thể được phân đến chỗ nàng ấy làm nô tỳ, vậy thì chúng ta chẳng phải cũng có thể hưởng chút chỗ tốt sao."
"..."
Nữ nhi của Thái phó, từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thư họa, được mọi người khen là tài nữ.
Đúng vậy, nàng ấy tương lai là Hoàng hậu, đây mới là người môn đăng hộ đối với Diêm Trạm.
Lúc nhỏ, mẹ ta đã nói với ta nếu nam nhân không một lòng thì nữ nhân đối với hắn chỉ là đồ vật, không khác gì trâu bò.
Ta không muốn một nam nhân đa tình.
22
Mỗi ngày Diêm Trạm đều tới gặp ta, ban ngày thấy tâm trạng ta không tốt lắm, lại giả làm Thược Dược để chọc ta cười, đến tối lại dày vò ta muốn c.h.ế.t.
Nhưng ta đã lên kế hoạch không thể chê vào đâu được.
Xuần Hoa đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với ta, thảo dược trong vườn đào có tác dụng ngủ mê man. Thừa dịp nàng ấy uống xong rồi an ổn ngủ thiếp đi, ta lấy Lệnh thông hành ở bên hông nàng ấy.
Diêm Trạm vẫn còn đang bận rộn chính vụ triều đình, vì vậy ta đeo khăn che mặt, thay phục cung bình thường nhất đi theo con đường dọc theo bức tường đỏ về nhà.
Phu quân có tướng mạo anh tuấn, yêu thương ái thê lại giàu có, vậy mà lại không muốn.
Nếu chuyện này xảy ra ở thôn chúng ta, đoán chừng cũng sẽ bị mọi người cười nhạo là kẻ ngu ngốc.
Nhưng kẻ ngu dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết, một lòng một dạ mới là điều quý giá nhất trên đời.
Lúc ta ra khỏi cung, tình cờ gặp được vị Hoàng hậu tương lai kia.
Giống như những người khác, ta quỳ xuống bên cạnh, hùa theo bọn họ nói những lời chúc mừng.
"Quý nữ sau này nhất định sẽ là nữ nhân được Hoàng thượng sủng ái nhất."
"Đúng thế, dáng người như vậy nhất định sẽ được yêu thích."
Nữ nhân được sủng ái nhất, đúng thật là một vinh dự lớn lao.
Ta mím môi, cố gắng hết sức để nhịn cười.
23
Ra ngoài tìm một nơi không người, ta lại đổi về áo vải ban đầu.
Quả nhiên vẫn là y phục của mình mặc thoải mái.
Trong túi còn có ít tiền lộ phí mang từ trong cung ra ngoài.
Ở ven đường mua một con lừa, ta cưỡi nó đi về phía thôn làng nhỏ của mình.
Trở về thắp cho mẹ ta một nén nhang, kể cho mẹ nghe những chuyện kỳ lạ đã xảy ra khi ta còn ở trong cung.
Ta theo thói quen sờ chiếc vòng trên cổ tay, mới nhớ ra mình đã tặng cho người khác rồi.
Không sao, coi như đưa cho hắn để tưởng niệm, dù gì sau này cũng sẽ không gặp nữa.
"Không biết A Hoàng ở cửa thôn có chạy đi đâu không, mùa này không có ta ở đây, nó hẳn sẽ không để mình chết đói đâu nhỉ." Ta nhìn mặt trời lặn, lẩm bẩm một mình.
24
Sau khi trở về quê hương, ba ngày liên tục trời mưa như thác đổ.
Ta ngồi xổm trước đống củi, ôm A Hoàng đã lâu không gặp thở dài.
Cơn mưa này bao giờ mới tạnh, ta còn phải vác cuốc đi làm ruộng đấy.
Chờ ta tích góp thật nhiều tiền, sẽ chuyển đi trấn trên, tìm một bà mối đáng tin giới thiệu cho ta một cọc hôn sự phù hợp.
Ta chỉ muốn giản dị như vậy là đủ hạnh phúc rồi.
Ta ngẩn người nhìn cơn mưa như thác đổ ngoài cửa sổ mà thất thần.
Lại nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đi tới bên này, không mang ô, nổi giận đùng đùng.
Ta nheo mắt nhìn kỹ rồi nhanh chóng tắt nến. Chèn cửa vào.
Má ơi, sao Diêm Trạm lại đuổi tới đây!
A Hoàng vẫn còn đang vui vẻ chạy vòng vòng bị ta bịt mõm lại.
"Thằng nhãi con này, đừng lên tiếng! Nếu không chúng ta xong đời rồi!" Tim ta đập thình thịch, ôm lấy con chó trốn vào trong tủ quần áo.
Nhưng ngoài cửa mãi không có động tĩnh gì.
Kỳ lạ, chẳng lẽ ta xuất hiện ảo giác?
Ta bước tới cửa, nhìn qua khe hở trên cánh cửa gỗ đổ nát kiểm tra.
Quả nhiên không một bóng người.
"Xem ra sau khi tạnh mưa, ta phải đi lên trấn trên tìm đại phu xem một chút."
Ta lại mở cửa ra, đốt tim đèn sáng lên.
Kết quả vừa quay người lại, cằm đã bị một đôi bàn tay lạnh như băng tóm lấy.
"Ái phi, cuối cùng cũng tìm thấy nàng." Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
25
Tay ta bị sợi dây trên tóc hắn trói chặt, mà ta thì bị Diêm Trạm vác trên vai sải bước về phía xe ngựa.
Phía sau, A Hoàng vừa đuổi theo vừa sủa, ta sợ hắn tức giận sẽ đạp nó mấy cái, vội vàng mở miệng khuyên nhủ:
"A Hoàng, đừng đuổi theo nữa, ta không sao, mấy ngày nữa ta sẽ trở về."
"Mấy ngày nữa trở về? Còn muốn chạy?" Kết quả Diêm Trạm càng tức giận hơn.
Thị vệ bên cạnh xe ngựa kéo rèm lên, hắn không chút nể tình ném ta xuống giường.
Xoay người tóm con chó nhỏ đang sủa dưới đất cũng ném vào.
"Thích như vậy thì mang theo về luôn, đỡ cho mỗi ngày đều chạy ra ngoài."
Ta ôm cổ A Hoàng, run rẩy không dám lên tiếng.
Hắn đen mặt suốt cả đoạn đường, trong xe ngựa yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng ngáy của A Hoàng.
"Cái đó, Hoàng thượng..."
"Đừng gọi ta là Hoàng thượng, nàng căn bản không xem Hoàng thượng ta đây ra cái gì."
Ta ngậm miệng, nhưng cỗ xe xóc nẩy vài cái, ta lại mở miệng.
"Diêm Trạm, ta..."
"Ta muốn..."
"Im miệng, ta không muốn nghe..."
"Ói--"
Ta muốn ói.
Hơn nữa còn ói lên hết người Diêm Trạm.
Sắc mặt hắn trở nên u ám hơn.
26
Mấy ngày sau, ta lại trở về trong cung, thái y ban đầu đã chẩn mạch cho ta lại kéo hộp thuốc đến.
Ta ngượng ngùng giơ tay từ chối: "Không cần phiền phức như vậy, ta chẳng qua chỉ bị say xe ngựa thôi."
Nhưng lão đầu lại hoảng sợ đến bay màu.
"Ôi chao, nương nương, người mang thai."
Ông trời của ta ơi, lần này ta hoàn toàn không thể về nhà được rồi.
"Ôi, Hoàng thượng của chúng ta đã có người kế vị." Thái giám bên cạnh vui vẻ kêu gào.
Tất cả mọi người tại chỗ đều lộ vẻ mặt vui mừng, chỉ có ta như sấm sét đánh giữa trời quang.
Sắc mặt của Diêm Trạm lại thay đổi lần nữa, vốn từ u ám chuyển sang trong lành.
Hắn đuổi tất cả mọi người đi, kể cả A Hoàng trong vòng tay ta.
"Nàng nói cho ta biết, ta có chỗ nào đối với nàng không tốt? Ta lại làm nàng sợ sao?"
"Hay là nàng chỉ thích ta khi biến thành nữ nhân?"
Hắn cấp bách muốn biết câu trả lời.
"Diêm Trạm, ngài thật sự thích ta sao?" Ta tự biết mình, trên thế gian này người một lòng đã ít lại càng ít, huống chi hắn là Hoàng thượng tôn quý nhất.
Để cho vua của một nước, cả đời chỉ cưới một người, còn là yêu cầu của một cô thôn nữ.
Nói ra sợ là sẽ bị người ta cười chê.
"Ngài có thể cả đời chỉ thích một mình ta được không?"
Ta vẫn là nói ra khỏi miệng.
"Ta tự biết lấy thân phận của mình, nhiều nhất chỉ có thể làm nô tỳ rửa chân trong hậu cung, nhưng ta không cầu vinh hoa phú quý, ta chỉ cần một phu quân đối với ta toàn tâm toàn ý."
Diêm Trạm xoa xoa thái dương, đợi rất lâu mới lên tiếng.
"Hậu cung đã bị giải tán từ lâu rồi."
"Trước khi bỏ chạy nàng không thể hỏi ta trước một câu sao?"
27
Á à, chó nam nhân này miệng không nói một câu nào là thật.
"Ngày hôm đó ta rời cung, đúng lúc gặp nữ nhi Thái phó vào cửa."
"Chưa tới một canh giờ, ta đã để cha nàng đưa nàng ta trở về, Xuân Hoa có thể làm chứng."
"Xuân Hoa, vào đi." Diêm Trạm hét lên với người đang nhìn lén ngoài cửa.
"Hì, Hoàng hậu nương nương thân ái của ta, người đã trở lại rồi." Nữ tử vẫn hoạt bát như mọi khi.
"Nô tỳ làm chứng, ngày hôm đó sau khi tỉnh dậy, nô tỳ đã hộ tống nàng ấy trở về."
Mà sắc mặt ta dần trở nên xấu hổ.
"Người cũng không biết, vì chuyện này mà Hoàng thượng suýt chút nữa đã đánh nhau cùng với các đại thần trong triều."
28
Ngày Lập hậu, ta nói mình muốn trở về một lần nữa.
Chàng ấy nhìn ta đầy cảnh giác, như thể sợ ta một đi không trở lại.
"Chàng đi cùng với ta, đi cùng thắp cho mẹ ta một nén hương, báo cho bà biết ta đã lập gia đình."
Lúc này Diêm Trạm mới vui mừng ra mặt, nắm lấy cổ tay ta, gọi người chuẩn bị ngựa.
29
Sau đó, trong dân gian lưu truyền một truyền thuyết như vầy.
Nếu một ngày nào đó, trên đường nhìn thấy một đôi vợ chồng dung mạo xinh đẹp, nhất định phải lưu ý nhiều hơn, không chừng là gặp được quý nhân.
Ta ngồi trong quán sủi cảo bên đường, nghe người khác kể lể khoa trương mà mím môi mỉm cười.
Chỉ có Diêm Trạm ngồi đối diện buồn bã không vui nói:
"Lần sau ra đường, ta có thể không cần giả trang thành Thược Dược được không?"
(HOÀN)
P/s: Hoa thược dược là hoa tượng trưng cho tình yêu ngọt ngào, hạnh phúc vững bền. Đây cũng là 1 phần lý do Khỉ đặt tên cho bộ truyện này như vậy
Diêm Trạm cau mày không vui, quay người phất tay áo đi.
Ta soi gương thấy vết mẩn đỏ lan khắp mặt, quả thật không nghĩ tới mình lại sợ hãi đến thế.
Xuân Hoa vỗ vai ta an ủi:
"Nô tỳ biết nương nương nhất định là nghe được lời đồn đại trong cung nên mới sợ Hoàng thượng như vậy."
"Chứ ngài ấy không kinh khủng như lời đồn đâu."
"Con của Hoàng đế sinh ra cũng chưa chắc là con cháu của Hoàng đế đâu."
Cả đêm không ngủ, Xuân Hoa kể cho ta nghe tất cả những gì nàng ấy biết.
Mà cảm giác ngứa ngáy trên người ta cũng dần dần biến mất.
Xuân Hoa đã đi theo Diêm Trạm nhiều năm, là ám vệ đắc lực nhất bên cạnh hắn, lại bị phái tới làm tỳ nữ thiếp thân cho ta. Nàng ấy nói hắn có thể bò ra khỏi đống thi thể, biến thành bộ dạng như bây giờ cũng có thể coi là vô cùng may mắn.
Mà sở dĩ hắn cải trang thành nữ nhân trốn trong lãnh cung là để tránh vụ ám sát đã được lên kế hoạch từ lâu.
Không có đam mê kỳ lạ, cũng không phải chó điên.
"Nhưng ta đã mắng rất nhiều lời khó nghe trước mặt ngài ấy ..."
"Nương nương, Hoàng thượng thích người, sao có thể vì những câu nói đó mà trừng phạt người."
20
Thái y một ngày đến Thúy Ngọc Hiên ba lần chỉ để chữa trị chứng bệnh kỳ lạ khó gặp của ta.
"Vất vả cho lão nhân gia ngài rồi." Ta xấu hổ đứng ở cửa tiễn ông về.
Ông lão râu tóc bạc trắng cười lắc đầu: "Nương nương là người có phúc, thần còn chưa bao giờ thấy Hoàng thượng để tâm đến một vị phi tử nào đâu."
Nhưng kể từ ngày đó ta bị nổi mẩn đỏ, không thấy Diêm Trạm đến đây nữa.
Ta nghĩ ta nợ hắn một câu xin lỗi.
Ngủ một giấc đến trưa, ta từ trong chăn đứng dậy, vừa ngồi trước tấm gương đồng thì đã có người đứng sau lưng ta.
Ta tưởng đó là Xuân Hoa nên cười đẩy nàng ấy ra.
"Không phải đã nói với muội, ta chỉ là một người nhà quê thô kệch, không cần hầu hạ ta mặc y phục, ta có thể tự mặc."
Nhưng khi quay người lại nhìn thấy trên thái dương của người nọ được quấn một đóa hoa Thược Dược.
"Tỷ tỷ, tỷ có khá hơn chút nào không, muội muội đã lâu không gặp tỷ, chỉ nghĩ đến thôi mà lòng đau thắt." Vẫn là giọng nói trầm khàn đó, nhưng lại biến về khuôn mặt của Thược Dược.
Trên cổ tay hắn vẫn còn đeo chiếc vòng tay lúc đầu ta tặng.
Diêm Trạm sợ ta nhìn thấy hắn sẽ tái phát nên đã mặc nhu quần, thoa son đến gặp ta.
Chẳng qua lòng bàn tay hắn nóng đến mức khiến ta lại đỏ mặt.
"Diêm Trạm, thật xin lỗi."
Ta bị hắn giam trên chiếc ghế bằng gỗ lim, giọng bị nghẹn lại trong cổ họng, gần như yếu ớt.
Nhưng giây tiếp theo, hắn lại tiến thêm một bước.
Giữa lúc răng môi chạm nhau, ta nghe thấy hắn thở gấp với nụ cười trên môi.
"Không sao, ta tha thứ cho tỷ"
Một đêm xuân tiêu, ta triệt để biết được sức mạnh cánh tay cường tráng của người nam nhân này.
21
Khi ta tỉnh lại lần nữa, bên gối đã không còn ai.
"Hoàng thượng đã thượng triều sớm rồi ạ." Xuân Hoa bước vào, cười không có ý tốt gì.
"Nương nương định ở bên cạnh Hoàng thượng hạnh hạnh phúc phúc cả đời chứ."
Ta còn chưa suy nghĩ nhiều như vậy đâu.
Dầu sao hắn cũng là Hoàng thượng, còn ta chẳng qua chỉ là một trong ba ngàn mỹ nữ của hắn, hơn nữa lại là người có gia thế kém nhất.
Ban đầu ta từng nghĩ sẽ tìm một người môn đăng hộ đối để gả đi, thì chỉ có Tiểu Lý - người chăn bò ở cổng làng, kết quả còn chưa kịp xem mắt thì đã vào cung.
Nhưng bây giờ ta trở thành phi tử của hoàng đế, một phi tử đúng nghĩa đen trên mặt chữ.
Nhưng ta vẫn có chút không hài lòng.
Đúng, ta muốn cả đời một đôi.
Diêm Trạm có thể làm được không?
Chứ hàng ngày ta thấy ở cửa cung các tú nữ đều xếp hàng dài.
Không chờ ta tự mình hỏi Hoàng thượng một câu thật lòng, thì lại tình cờ nghe được các cung nữ đang nghị luận với nhau.
"Này, ngươi có biết không? Nghe nói nữ nhi của Thái phó, tương lai chính là Hoàng hậu đấy."
"Chờ mấy ngày nữa sau khi nàng ấy vào cung, nếu có thể được phân đến chỗ nàng ấy làm nô tỳ, vậy thì chúng ta chẳng phải cũng có thể hưởng chút chỗ tốt sao."
"..."
Nữ nhi của Thái phó, từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thư họa, được mọi người khen là tài nữ.
Đúng vậy, nàng ấy tương lai là Hoàng hậu, đây mới là người môn đăng hộ đối với Diêm Trạm.
Lúc nhỏ, mẹ ta đã nói với ta nếu nam nhân không một lòng thì nữ nhân đối với hắn chỉ là đồ vật, không khác gì trâu bò.
Ta không muốn một nam nhân đa tình.
22
Mỗi ngày Diêm Trạm đều tới gặp ta, ban ngày thấy tâm trạng ta không tốt lắm, lại giả làm Thược Dược để chọc ta cười, đến tối lại dày vò ta muốn c.h.ế.t.
Nhưng ta đã lên kế hoạch không thể chê vào đâu được.
Xuần Hoa đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với ta, thảo dược trong vườn đào có tác dụng ngủ mê man. Thừa dịp nàng ấy uống xong rồi an ổn ngủ thiếp đi, ta lấy Lệnh thông hành ở bên hông nàng ấy.
Diêm Trạm vẫn còn đang bận rộn chính vụ triều đình, vì vậy ta đeo khăn che mặt, thay phục cung bình thường nhất đi theo con đường dọc theo bức tường đỏ về nhà.
Phu quân có tướng mạo anh tuấn, yêu thương ái thê lại giàu có, vậy mà lại không muốn.
Nếu chuyện này xảy ra ở thôn chúng ta, đoán chừng cũng sẽ bị mọi người cười nhạo là kẻ ngu ngốc.
Nhưng kẻ ngu dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết, một lòng một dạ mới là điều quý giá nhất trên đời.
Lúc ta ra khỏi cung, tình cờ gặp được vị Hoàng hậu tương lai kia.
Giống như những người khác, ta quỳ xuống bên cạnh, hùa theo bọn họ nói những lời chúc mừng.
"Quý nữ sau này nhất định sẽ là nữ nhân được Hoàng thượng sủng ái nhất."
"Đúng thế, dáng người như vậy nhất định sẽ được yêu thích."
Nữ nhân được sủng ái nhất, đúng thật là một vinh dự lớn lao.
Ta mím môi, cố gắng hết sức để nhịn cười.
23
Ra ngoài tìm một nơi không người, ta lại đổi về áo vải ban đầu.
Quả nhiên vẫn là y phục của mình mặc thoải mái.
Trong túi còn có ít tiền lộ phí mang từ trong cung ra ngoài.
Ở ven đường mua một con lừa, ta cưỡi nó đi về phía thôn làng nhỏ của mình.
Trở về thắp cho mẹ ta một nén nhang, kể cho mẹ nghe những chuyện kỳ lạ đã xảy ra khi ta còn ở trong cung.
Ta theo thói quen sờ chiếc vòng trên cổ tay, mới nhớ ra mình đã tặng cho người khác rồi.
Không sao, coi như đưa cho hắn để tưởng niệm, dù gì sau này cũng sẽ không gặp nữa.
"Không biết A Hoàng ở cửa thôn có chạy đi đâu không, mùa này không có ta ở đây, nó hẳn sẽ không để mình chết đói đâu nhỉ." Ta nhìn mặt trời lặn, lẩm bẩm một mình.
24
Sau khi trở về quê hương, ba ngày liên tục trời mưa như thác đổ.
Ta ngồi xổm trước đống củi, ôm A Hoàng đã lâu không gặp thở dài.
Cơn mưa này bao giờ mới tạnh, ta còn phải vác cuốc đi làm ruộng đấy.
Chờ ta tích góp thật nhiều tiền, sẽ chuyển đi trấn trên, tìm một bà mối đáng tin giới thiệu cho ta một cọc hôn sự phù hợp.
Ta chỉ muốn giản dị như vậy là đủ hạnh phúc rồi.
Ta ngẩn người nhìn cơn mưa như thác đổ ngoài cửa sổ mà thất thần.
Lại nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đi tới bên này, không mang ô, nổi giận đùng đùng.
Ta nheo mắt nhìn kỹ rồi nhanh chóng tắt nến. Chèn cửa vào.
Má ơi, sao Diêm Trạm lại đuổi tới đây!
A Hoàng vẫn còn đang vui vẻ chạy vòng vòng bị ta bịt mõm lại.
"Thằng nhãi con này, đừng lên tiếng! Nếu không chúng ta xong đời rồi!" Tim ta đập thình thịch, ôm lấy con chó trốn vào trong tủ quần áo.
Nhưng ngoài cửa mãi không có động tĩnh gì.
Kỳ lạ, chẳng lẽ ta xuất hiện ảo giác?
Ta bước tới cửa, nhìn qua khe hở trên cánh cửa gỗ đổ nát kiểm tra.
Quả nhiên không một bóng người.
"Xem ra sau khi tạnh mưa, ta phải đi lên trấn trên tìm đại phu xem một chút."
Ta lại mở cửa ra, đốt tim đèn sáng lên.
Kết quả vừa quay người lại, cằm đã bị một đôi bàn tay lạnh như băng tóm lấy.
"Ái phi, cuối cùng cũng tìm thấy nàng." Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
25
Tay ta bị sợi dây trên tóc hắn trói chặt, mà ta thì bị Diêm Trạm vác trên vai sải bước về phía xe ngựa.
Phía sau, A Hoàng vừa đuổi theo vừa sủa, ta sợ hắn tức giận sẽ đạp nó mấy cái, vội vàng mở miệng khuyên nhủ:
"A Hoàng, đừng đuổi theo nữa, ta không sao, mấy ngày nữa ta sẽ trở về."
"Mấy ngày nữa trở về? Còn muốn chạy?" Kết quả Diêm Trạm càng tức giận hơn.
Thị vệ bên cạnh xe ngựa kéo rèm lên, hắn không chút nể tình ném ta xuống giường.
Xoay người tóm con chó nhỏ đang sủa dưới đất cũng ném vào.
"Thích như vậy thì mang theo về luôn, đỡ cho mỗi ngày đều chạy ra ngoài."
Ta ôm cổ A Hoàng, run rẩy không dám lên tiếng.
Hắn đen mặt suốt cả đoạn đường, trong xe ngựa yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng ngáy của A Hoàng.
"Cái đó, Hoàng thượng..."
"Đừng gọi ta là Hoàng thượng, nàng căn bản không xem Hoàng thượng ta đây ra cái gì."
Ta ngậm miệng, nhưng cỗ xe xóc nẩy vài cái, ta lại mở miệng.
"Diêm Trạm, ta..."
"Ta muốn..."
"Im miệng, ta không muốn nghe..."
"Ói--"
Ta muốn ói.
Hơn nữa còn ói lên hết người Diêm Trạm.
Sắc mặt hắn trở nên u ám hơn.
26
Mấy ngày sau, ta lại trở về trong cung, thái y ban đầu đã chẩn mạch cho ta lại kéo hộp thuốc đến.
Ta ngượng ngùng giơ tay từ chối: "Không cần phiền phức như vậy, ta chẳng qua chỉ bị say xe ngựa thôi."
Nhưng lão đầu lại hoảng sợ đến bay màu.
"Ôi chao, nương nương, người mang thai."
Ông trời của ta ơi, lần này ta hoàn toàn không thể về nhà được rồi.
"Ôi, Hoàng thượng của chúng ta đã có người kế vị." Thái giám bên cạnh vui vẻ kêu gào.
Tất cả mọi người tại chỗ đều lộ vẻ mặt vui mừng, chỉ có ta như sấm sét đánh giữa trời quang.
Sắc mặt của Diêm Trạm lại thay đổi lần nữa, vốn từ u ám chuyển sang trong lành.
Hắn đuổi tất cả mọi người đi, kể cả A Hoàng trong vòng tay ta.
"Nàng nói cho ta biết, ta có chỗ nào đối với nàng không tốt? Ta lại làm nàng sợ sao?"
"Hay là nàng chỉ thích ta khi biến thành nữ nhân?"
Hắn cấp bách muốn biết câu trả lời.
"Diêm Trạm, ngài thật sự thích ta sao?" Ta tự biết mình, trên thế gian này người một lòng đã ít lại càng ít, huống chi hắn là Hoàng thượng tôn quý nhất.
Để cho vua của một nước, cả đời chỉ cưới một người, còn là yêu cầu của một cô thôn nữ.
Nói ra sợ là sẽ bị người ta cười chê.
"Ngài có thể cả đời chỉ thích một mình ta được không?"
Ta vẫn là nói ra khỏi miệng.
"Ta tự biết lấy thân phận của mình, nhiều nhất chỉ có thể làm nô tỳ rửa chân trong hậu cung, nhưng ta không cầu vinh hoa phú quý, ta chỉ cần một phu quân đối với ta toàn tâm toàn ý."
Diêm Trạm xoa xoa thái dương, đợi rất lâu mới lên tiếng.
"Hậu cung đã bị giải tán từ lâu rồi."
"Trước khi bỏ chạy nàng không thể hỏi ta trước một câu sao?"
27
Á à, chó nam nhân này miệng không nói một câu nào là thật.
"Ngày hôm đó ta rời cung, đúng lúc gặp nữ nhi Thái phó vào cửa."
"Chưa tới một canh giờ, ta đã để cha nàng đưa nàng ta trở về, Xuân Hoa có thể làm chứng."
"Xuân Hoa, vào đi." Diêm Trạm hét lên với người đang nhìn lén ngoài cửa.
"Hì, Hoàng hậu nương nương thân ái của ta, người đã trở lại rồi." Nữ tử vẫn hoạt bát như mọi khi.
"Nô tỳ làm chứng, ngày hôm đó sau khi tỉnh dậy, nô tỳ đã hộ tống nàng ấy trở về."
Mà sắc mặt ta dần trở nên xấu hổ.
"Người cũng không biết, vì chuyện này mà Hoàng thượng suýt chút nữa đã đánh nhau cùng với các đại thần trong triều."
28
Ngày Lập hậu, ta nói mình muốn trở về một lần nữa.
Chàng ấy nhìn ta đầy cảnh giác, như thể sợ ta một đi không trở lại.
"Chàng đi cùng với ta, đi cùng thắp cho mẹ ta một nén hương, báo cho bà biết ta đã lập gia đình."
Lúc này Diêm Trạm mới vui mừng ra mặt, nắm lấy cổ tay ta, gọi người chuẩn bị ngựa.
29
Sau đó, trong dân gian lưu truyền một truyền thuyết như vầy.
Nếu một ngày nào đó, trên đường nhìn thấy một đôi vợ chồng dung mạo xinh đẹp, nhất định phải lưu ý nhiều hơn, không chừng là gặp được quý nhân.
Ta ngồi trong quán sủi cảo bên đường, nghe người khác kể lể khoa trương mà mím môi mỉm cười.
Chỉ có Diêm Trạm ngồi đối diện buồn bã không vui nói:
"Lần sau ra đường, ta có thể không cần giả trang thành Thược Dược được không?"
(HOÀN)
P/s: Hoa thược dược là hoa tượng trưng cho tình yêu ngọt ngào, hạnh phúc vững bền. Đây cũng là 1 phần lý do Khỉ đặt tên cho bộ truyện này như vậy