Chương 2 - Thược Dược

10

Mỗi ngày ở cửa cung đều sẽ có hai cung nữ đến đưa cơm, đánh các nàng bất tỉnh rồi thay y phục cung nữ, sau đó vòng qua con đường mòn ở phía sau núi đi ra ngoài, rời đi trước khi có người phát hiện đuổi tới.

Đánh cuộc một lần, nếu không là đồ ăn trong lãnh cung này sẽ làm ta c.h.ế.t đói trước.

Sáng sớm ngày hôm sau, ta sớm đứng sau cửa lén nhìn, tay cầm một viên gạch. Vốn định làm một mình nhưng lại lo lắng đánh các nàng có thể gây ra rắc rối nghiêm trọng nào đó.

Trong khi đang do dự, Thược Dược trực tiếp điểm huyệt các nàng từ phía sau.

Thật không nhìn ra tiểu cô nương này lại có bản lĩnh như vậy.

Ta đá hai cung nữ đang bất tỉnh, sau đó nhanh chóng cởi áo ngoài của họ.

Thược Dược nhấc mép tay áo lên, có chút ghét bỏ, xoay người nhìn thấy ta đang cởi vạt áo, vội vàng đi vào trong phòng.

"Đâu cần phải xem ta như người ngoài vậy chứ." Ta lẩm bẩm một mình, rất không hiểu.

Chờ nàng ấy thay xong, ta mới phát hiện ra tay áo này chỉ có thể miễn cưỡng che hết bắp tay của nàng ấy.

"Muội đi theo sau lưng ta là được." Ta đẩy cửa ra, nhặt hộp cơm dưới đất lên.

Trên núi có một con đường hẹp, hôm nay ta tương đối may mắn không gặp phải thị vệ nào.

Nhưng sau khi xuống núi, lại có một đám nô bộc đứng giữa đường.

Công công đi đầu không nói hai lời mà chặn đường chúng ta.

"Ai nha, hai người các ngươi nữa, điều đến làm nữ tỳ của Lệ tần vậy."

Ta cúi đầu đi theo đoàn người kia. Cuối đoàn còn có vài thái giám đi theo.

"Không sao, đợi đến nơi rồi chúng ta tìm cơ hội lẻn đi..." Ta sáp lại gần Thược Dược nhỏ giọng nói.

Vị phi tần này chắc vừa mới vào cung, ngoài cửa còn đống hành lý chưa dỡ xuống.

Thật tốt, một người có gia thế chân chính vào cung cũng có thể hưởng phúc.

Đứng đó giả chết hồi lâu, đang định nhận lấy đĩa trái cây từ cung nữ rồi lẻn đi thì bị nữ nhân trên giường nhỏ gọi lại.

"Chờ đã, các ngươi là tỳ nữ mới tới sao?"

Chúng ta im lặng gật đầu, bị câu hỏi của nàng ta làm cho hoảng sợ.

Lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, tưởng mình đã bị nàng ta phát hiện, Lệ tần lại nói: "Điều đến Hoán y cục cho bổn cung. Không được phép để hai khuôn mặt quyến rũ này xuất hiện trước mặt Hoàng thượng."

Trái tim treo lơ lửng của ta hạ xuống, ta cố hết sức kiềm chế khóe miệng nhếch lên.

"Nô tỳ đã biết."

Còn Hoàng thượng á, cẩn thận ban đêm hắn vác đại đao tới chém ngươi!

"Bổn cung có linh cảm, tối nay Hoàng thượng nhất định sẽ tới đây."

"Ngươi nói có đúng không hả đứa ngu ngốc bên cạnh kia."

Ô hay, người này lại gọi cô nương Thược Dược của ta là ngu ngốc!

Thược Dược không nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt kia tỏa ra bức bách người khác.

Ta kinh hãi, vội kéo tay áo nàng ấy quỳ xuống.

"Khẩn cầu nương nương trách phạt, muội muội của nô tỳ bị câm bẩm sinh."

"Nhưng mà nô tỳ ở trong cung đã lâu, nghe nói Hoàng thượng thích nhất hoa hồng đỏ. Nương nương lại xinh đẹp như hoa mẫu đơn, cách ăn mặc này rất phù hợp với sở thích của Hoàng thượng ạ."

Lệ tần ngước mắt nhìn ta khinh thường, đặt chùm nho trên tay xuống, nhưng trên mặt rõ ràng là đang mỉm cười châm chọc.

"Ngươi ngược lại rất biết nói chuyện đấy, có điều nhanh chóng thu dọn đồ đạc đến Hoán Y Cục ở lại đó đi!"

Đúng là một nữ tử đơn thuần được nuông chiều, may là còn chưa bị hoàn cảnh trong cung làm ô uế, nếu không nhất định sẽ ban cho ta và Thược Dược nhất trượng hồng*.

(*Nhất trượng hồng (一丈红): là một trong thập đại hình phạt trong hậu cung, được bên Thận Hình Ti (nơi trừng phạt cung nhân) ưa chuộng nhất, hình phạt này chuyên được các nương nương phạt “lũ nô tài không biết điều”. Nhất trượng hồng là lấy một thanh gỗ dài 3 trượng, dày 5 phân đánh mạnh vào phần thân dưới, đánh đến khi nào cơ thể thành một “dải hồng sắc” mới dừng lại.)

Ta nắm lấy cánh tay của Thược Dược kéo ra khỏi cửa cung điện, ta có thể cảm giác được, nếu không ngăn cản nàng ấy thì nàng ấy nhất định sẽ liều mạng với Lệ tần.

Tỳ nữ thiếp thân của Lệ tần nhìn chằm chằm chúng ta suốt cả chặng đường đến khi đến cửa Hoán Y Cục, nhìn chúng ta đi vào, giao phó vài câu rồi quay người rời đi.

Quản sự cô cô kia cười nịnh nọt, quay đầu lườm nguýt hai chúng ta.

"Còn không mau làm việc đi, hai đứa yêu tinh không chết tâm này, đừng tưởng sinh ra có khuôn mặt đẹp là có cơ hội trở thành phượng hoàng!"

"Vâng vâng, cô cô nói đúng." Ta cúi gật đầu cười hùa theo, chờ khi bà ta quay đi liền nhổ bãi nước bọt.

Hừ, các ngươi toàn đám nô tài chó cậy thế chủ!

Ta dùng tay áo lau miệng, cô nương bên cạnh vẫn lạnh lùng nhìn ta, một lúc sau mới nói:

"Ai ngươi cũng khen giống như hoa vậy hả?"

Thược Dược mất hứng, một mình đi về phía trước, bỏ ta tại chỗ không hiểu.

"Ta đây không phải là sợ đầu của chúng ta không giữ được hay sao? Người sáng suốt cũng nhìn ra được, Lệ tần thoa son trông như nữ quỷ vậy, không xinh đẹp tự nhiên như Thược Dược của chúng ta."

Ta không thể làm gì khác ngoài việc dỗ dành khen ngợi nàng ấy suốt chặng đường, hết nửa ngày nàng ấy mới cười một chút.

11

Ban đêm tối lửa tắt đèn, ta dựa vào Thược Dược ngủ thiếp đi, đang mơ mơ màng màng, ta cảm thấy trong chăn có thứ gì đó ấm áp.

"Cái gì thế nhỉ, ấm quá." Ta lẩm bẩm một mình, mắt không mở ra.

Cho đến khi nghe thấy một tiếng rên, ta mới thấy hoảng sợ.

"Chuyện gì thế!"

Thược Dược té xuống đất.

Ta thắp nến lên nhìn thấy hai má nàng ấy đỏ bừng, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi.

"Muội bị bệnh sao, Thược Dược?" Ta lo lắng đặt tay lên sờ trán nàng ấy.

"Ta, ta tối nay không thể ngủ chung với ngươi được." Ngực nàng ấy phập phồng kịch liệt, tránh né sự đụng chạm của ta.

Ta chợt nhận ra nàng không có hứng thú với Hoàng thượng, lại ghen khi ta khen Lệ tần, chẳng lẽ?

Chẳng lẽ nàng ấy thích nữ nhân, mà còn là thích ta?

Ta rất là khiếp sợ nhưng không thể tỏ ra quá ngạc nhiên.

Chỉ có thể cho nàng ấy bậc thang đi xuống.

"Vậy, vậy ta nhường giường cho muội, ta sẽ ngồi ở cửa một lúc."

"Dù sao... dù sao trời cũng sắp sáng rồi."

Bầu không khí có chút tế nhị.

Nàng ấy không nói gì, ôm lấy y phục mở cửa chạy ra ngoài.

Chờ khi ta đuổi theo thì đã không còn bóng dáng.

Trong thời gian ngắn như vậy, nàng ấy có thể đi đâu.

Những tỳ nữ khác vẫn đang ngủ, ta chỉ có thể dựa vào ánh nến nho nhỏ kia để nhìn xung quanh.

Nhưng vẫn như cũ không tìm được tung tích của Thược Dược.

12

Cho đến sáng sớm, trời đã hơi sáng.

Ta tìm kiếm Thược Dược cả đêm, nàng ấy giống như đã biến mất khỏi nhân gian.

Chỉ là ta không biết cửa chính Hoán Y Cục được khóa chặt mở ra từ lúc nào.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ta thò đầu ra ngoài, ngay cả cung nhân cũng không thấy một ai.

Tim đập thình thịch, ta trộm lẻn ra ngoài.

Ta nhìn thoáng qua con đường khi ta tới, dẫn thẳng ra bên ngoài cung.

Lúc này, sự thôi thúc muốn trốn thoát ra ngoài đã đạt đến đỉnh điểm.

Ta xách gấu váy lên ý định không quan tâm mọi thứ mà chạy thẳng ra cửa. Nhưng ta vẫn chưa tìm thấy Thược Dược.

Dù cho... dù cho nàng ấy có tâm tư gì với ta, ta cũng coi nàng ấy như muội muội cùng ta trải qua nghịch cảnh, tuyệt đối không thể để nàng ấy một mình trong cung.

Ta quyết định quay lại lối vào lãnh cung nhìn xem, nàng ấy nhát gan có lẽ lại trốn trở về.

Nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới bức tường đỏ cách đó năm thước.

Thược Dược.

Sau lưng nàng là một đám Cẩm y vệ mặc phi ngư phục.

Họ chính là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng Thượng.

Nếu bị bọn họ bắt đi, e rằng khó có thể sống sót.

Hình như Thược Dược bị chặn lại tại chỗ hỏi thăm chuyện gì đó.

Ta sợ hãi bấm đầu ngón tay, cầu xin họ thả nàng ấy ra.

Nhưng nàng ấy vẫn bị Cẩm y vệ bắt đi.

13

Phương pháp trừng phạt tội nhân chạy trốn trong cung cực kỳ tàn nhẫn, một khi xác định được tội danh tất nhiên phải chết không nghi ngờ.

Nàng vốn không muốn chạy ra khỏi cung, cũng là do ta xúi giục, là ta đã hại nàng ấy.

Không được, tuyệt đối không thể để bọn họ bắt Thược Dược đi.

Muốn giết thì cứ giết ta đi!

Với tâm lý ôm cái chết vào người, ta hét toáng lên: "Mấy người các ngươi, mau thả nàng ra!"

Đám người mặc phi ngư phục đứng tại chỗ, quay đầu nhìn ta nghi ngờ.

Ta run rẩy, "Bộp" một tiếng quỳ xuống đất.

"Cẩm y vệ đại nhân, tất cả đều là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ dụ dỗ nàng ra khỏi cung. Cầu xin các ngài nương tay, muốn bắt thì cứ bắt nô tỳ đi đi."

"Nàng... nàng ấy đầu óc đơn giản như một đứa trẻ ba bốn tuổi thôi, cái gì cũng không biết, các ngài đừng bắt nàng ấy..."

Ta rưng rưng nước mắt nắm lấy ống quần thủ lĩnh cầm đầu, hai chân run lên vì sợ nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nói láo.

Mà Thược Dược lại cau mày nhìn ta, ánh mắt bình tĩnh như ao nước lạnh lẽo.

Đến lúc này rồi mà nàng ấy vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

Cẩm y vệ kia thu chân về, tay cầm đao siết chặt, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Nước mắt ta vẫn rơi thành hàng.

Chỉ nghe thấy Thược Dược thở dài, hướng bọn họ phất tay, cả đám ngoan ngoãn lùi về phía sau mấy bước.

"Chẳng lẽ mọi người quen biết à?" Ta vẫn còn ngốc nghếch quỳ dưới đất.

Sau đó, một âm thanh rung trời vang đất bổ vào tim ta.

"Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng! Tham kiến Lệnh phi nương nương!"

14

Hoàng thượng là Thược Dược.

Thược Dược là Hoàng thượng.

Ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử với đôi môi đỏ, hàm răng trắng trước mặt.

"Tỷ tỷ vẫn chưa đoán ra à?"

Giọng nói này rõ ràng là của nam nhân, vậy mà sao ta chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.

Bởi vì hắn có vẻ ngoài giống nữ nhân, còn mặc vừa nhu quần*, cử chỉ của hắn rõ ràng ra dáng tiểu thư khuê các hơn cả ta.

(Nhu quần (襦裙): giống như kiểu Hán phục chiết ngực, thường là một áo ngắn bên trong + chân váy quấn từ ngực trở xuống.)

Hóa ra Hoàng thượng điên kia lại là người điên như vậy.

Xong rồi, vậy mà ta lại muốn mang theo Hoàng thượng chạy ra khỏi cung.

15

Ban đầu ngạc nhiên nên cả người toát ra mồ hôi lạnh, sau bị gió thổi qua khiến cho ta cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

Không đúng, có lẽ hắn sẽ nể tình ta từng chăm sóc cho hắn mà có thể bỏ qua cho ta.

"Thược Dược... Không, không, Hoàng thượng."

"Vậy Hoàng thượng, thần thiếp, thần thiếp có thể về nhà không?"

"Ái phi vẫn còn nhớ đến chuyện về nhà?" Hắn đến gần ta, vuốt mái tóc rủ xuống đầu vai ta mỉm cười dịu dàng.

"Tên ta không phải Thược Dược, cũng không phải muội muội của nàng. Ta tên Diêm Trạm, là phu quân của nàng."

Ta không còn nhìn thấy bóng dáng của Thược Dược nữa, vì hắn vẫn còn mặc y phục của ngày hôm qua.

"Người đâu, đưa nương nương trở về."

"Về phần hai người ta vừa nhắc tới, rút đầu lưỡi các nàng vứt cho chó lớn ở Vĩnh Nhạc Cung ăn."

16

Ta không dám có nửa câu oán hận nào, bị đám Cẩm y vệ kia dẫn đường đi về phía trước.

Mà khi đi ngang qua Hoán Y Cục, quản sự cô cô quỳ ở cửa kêu lên thảm thiết giống như lợn bị chọc tiết, thật là chói tai.

Ta chỉ vội vội vàng vàng quay đầu lại nhìn, bị mặt đất nhuộm đỏ kia làm cho rợn người.

Bà ta chỉ mắng Diêm Trạm một câu yêu tinh đã bị rút lưỡi vứt cho chó ăn.

Mà hình như ta ở lãnh cung, không chỉ mắng hắn một lần.

Ta còn nói hắn là kẻ tàn bạo độc ác, ngu ngốc vô năng, hoàn toàn là một người điên...

Còn thầm vui vẻ vì may là mắt chó của Hoàng thượng bị mù, không nhìn trúng nam giả nữ là hắn.

Càng nghĩ càng sợ, cho tới lúc đến Thúy Ngọc Hiên, ta bị vấp phải bậc thang ở ngưỡng cửa, đập đầu vào thềm đá cứng rắn. Trên trán sưng lên thành một cục u lớn.

Ta ngồi ở trước gương nghiến răng chịu đựng làm tỳ nữ bước vào giật mình.

"Nương nương, người không sao chứ, là ai ám toán người! Nô tỳ tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"

Cánh tay của nàng ấy rõ ràng là lớn hơn so với nhà hoàn khác, người bình thường cũng có thể nhìn ra được nàng ấy hẳn là người luyện võ quanh năm.

"Ta tự ngã."

"Cái đó, ngươi trả lời ta trước đi, ngươi là nam hay nữ." Để đề phòng vạn nhất, ta hết sức thận trọng.

"Nô tỳ gọi là Xuân Hoa, là tỳ nữ thiếp thân của người thì tất nhiên là nữ nhân rồi."

Ta có tỳ nữ thiếp thân từ khi nào vậy?

"Người vừa ra khỏi lãnh cung, bây giờ người chỉ đang ở nơi vốn là của mình."

"Ta không cần quay về lãnh cung nữa hả?"

"Người là sủng phi của Hoàng thượng, sao có thể ở lại nơi tồi tàn đó."

Ha ha, sợ là sủng phi còn chưa đến lúc mất đầu thôi.

17

Nhìn trên bàn bày la liệt thức ăn, ta vừa ăn vừa than thở, sợ đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của mình.

Sẩm tối lúc mặt trời lặn, Xuân Hoa đứng gác ở cửa cao giọng hô tham kiến Hoàng thượng.

Ta dừng đũa tránh cho người bước vào nhìn thấy hai tay ta run rẩy.

Bước chân của người kia rất nhẹ nhàng, vén rèm lên, trên người mặc trường bào màu đen, đứng ngược sáng trước mặt ta.

Hắn buộc mái tóc dài lên, khuôn mặt trắng nõn mất đi màu sắc của son phấn, lộ ra dung mạo vốn có.

Hắn chắc chắn là đế vương trẻ tuổi với vẻ ngoài xuất chúng, còn bây giờ lại giống như một nam nhân thực sự.

Đáng tiếc, cũng không phải là người có đầu óc bình thường.

"Diêm Trạm, nể tình trước kia ta đối với ngài thật lòng thật dạ, ngài có thể ban cho ta một thước lụa trắng để ta tự mình kết thúc được không?"

Ít nhất để cho ta chết không quá khó nhìn.

Nam nhân hơi cau mày, nhưng lại nhìn chằm chằm vào vết thương tím bầm trên trán ta.

"Nàng bị người khác bắt nạt?"

"Ta......"

Sự quan tâm không có lý do này khiến tim ta ngừng đập trong giây lát, không nhịn được, mắt ta nhanh chóng đỏ hoe.

"Ngài muốn giết ta thì mau ra tay đi, cần gì phải hết lần này đến lần khác giày vò ta."

Đầu tiên là ném ta vào lãnh cung, mấy ngày sau đó liên tục đưa cơm trộn lẫn sỏi đá ép ta không thể không chạy trốn.

Mà lại giống như việc dắt cho đi dạo vậy, khi ta tưởng mình sẽ có cơ hội đi ra ngoài thì lại nói cho ta biết muội muội cùng ta trải qua hoạn nạn lại chính là nam nhân khi đó hại ta vào lãnh cung.

Có lẽ ở trong mắt hắn, ta còn khôi hài nực cười hơn so với cả Lệ tần và Chưởng sự cô cô.

Người trước mặt đưa tay ra, ta sợ đến mức nhắm chặt mắt lại.

Nhưng tiếp theo liền bị bế lên, rơi vào trong lồng ngực quen thuộc.

"Xuân Hoa, gọi thái y."

18

Ta không hề phát hiện ra cổ mình bị nổi một mảng mẩn đỏ.

Khi bị Diêm Trạm bế lên giường nhỏ mới cảm giác được toàn thân mình ngứa ngáy.

Lão thái y chẩn mạch xong, kê đơn thuốc rồi đứng dậy nói:

"Lệnh phi nương nương do quá sợ hãi cho nên mới bị nổi mẩn."

"Tốt nhất mấy ngày tới Hoàng thượng nên giữ khoảng cách với nương nương."

Nam nhân không hiểu: "Tại sao?"

"Bởi vì nguồn gốc của sự sợ hãi này đến từ ngài, nương nương đối với ngài có chút sợ hãi."

Không hổ là thái ý trong cung, bảo sao hắn càng đến gần ta, cổ ta càng ngứa.

Diêm Trạm nhận lấy thuốc từ tay Xuân Hoa với vẻ mặt u ám. Nhưng hắn khăng khăng đòi đút cho ta uống bằng thìa.

"Ngay cả nàng cũng sợ trẫm sao? Nhưng rõ ràng trước đây mười ngón tay chúng ta đan vào nhau cũng vẫn khỏe mà."

Ta chịu đựng cảm giác ngứa ngáy cúi đầu đến gần hắn, lại vô tình làm đổ thuốc trên tay hắn.

Thứ nước thuốc màu đen làm bẩn tay áo hắn, mà mặt ta cũng sắp sưng thành đầu heo.

Lúc trước ta hoàn toàn xem hắn là muội muội, làm sao có thể liên tưởng hắn với tên điên giết người như ngóe đó chứ?

Xuân Hoa không nhìn nổi nữa, cứng rắn ngắt lời.

"Hoàng thượng, để nô tỳ làm đi, hôm nay nương nương quả thật là đã bị hoảng sợ."