Chương 2 - Thực Mị Ma
5.
“A a a! D/ọ/a bé cưng s/ợ ch*t khiếp!”
“Đ//ụ m//á, đỉnh vãi, tôi đang xem phim ki//nh d//ị à?”
“Nói đến phim m//a, tôi chỉ xem mỗi bộ phim “Bút tiên đại chi//ến tr//inh t//ử” thôi.”
“Là Trinh Tử không phải m//a đó, vì sao cô ấy lại xuất hiện ở đây nhỉ?”
“Lầu trên, tầm nhìn của bạn quá hẹp đúng không, chưa từng xem phim truyền hình siêu nhiên kháng Nhật “Trinh Tử của nhân dân” à?”
“Tán thành! Cậu cũng không xem xem Tiểu Nhật Tử đối xử với Trinh Tử thế nào, Trinh Tử vì sao ch*t, giúp Đại Hoa Hạ của chúng ta ra sao à?”
“Đúng! Hễ là bạn của Hoa Hạ thì đều tốt bụng!”
Tôi: …
Thật không thể ngờ…
Đối mặt với cảnh tưởng chấn động lòng người như này mà bọn họ không chỉ coi là xem phim k/i/n/h d//ị mà còn rảnh rang bàn luận vấn đề về Trinh Tử.
Tâm thế dũng cảm này thật khiến tôi bái phục.
Bên kia, cuộc đ/ấ/u của Trinh Tử và Thực Mị Ma hoàn toàn là giáp lá cà, m/à/y xé t/a/o c/ắ/n, đá//nh nhau cực r/ợ/n người.
Thực Mị Ma tự biết không phải đối thủ của Trinh Tử phát đi//ên, bèn tìm cơ hội bỏ chạy.
Đợi đến khi tôi phản ứng lại, trước mắt chỉ còn một người ph//ụ n//ữ mặc váy tr//ắng tóc tai bù xù đứng đó.
Trinh Tử nói:
“Trên người bẩn quá, tớ muốn đi tắm.”
Giọng nói của cô ấy tuy lạnh lùng nhưng lại có sự mềm mại dịu dàng đặc trưng của những cô g//ái Nhật Bản.
Ngay lập tức giành được hảo cảm của cư dân mạng.
“Ồ quao, không ngờ giọng nói của chị g//ái Trinh Tử lại hay như thế!”
“Có phải lúc còn sống Trinh Tử là diễn viên lồng tiếng không?”
“Xem ra Trinh Tử và chủ phòng rất thân quen.”
“Không biết có cơ hội nghe chị g//ái Trinh Tử kể chuyện trước khi ngủ hay không?”
Tôi liếc mắt, thầm cười gằn.
Thật dám nghĩ mà.
“Bóc!”
Tôi búng tay, phòng khách sạn bừa bộn lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Gọi điện thoại cho lễ tân, nhờ bọn họ đưa một bộ đồ n//ữ đến đây.
Sau đó, tôi túm cổ Trinh Tử đi vào phòng tắm.
6.
Mai tóc dài đến cổ chân của Trinh Tử lúc này chỉ còn đến thắt lưng.
Nhìn thấy mình trong gương, cô ấy lại gào thét giận dữ một tràng, n/ệ/n một quyền vào tấm gương.
Tấm gương ngay tức khắc vỡ thành các mảnh vụn.
Một bức tường kiên cố sụp đổ vang rền.
Chúng tôi và khách ở phòng bên cạnh không chút che chắn, “chân thành” nhìn nhau.
Đối mặt với đôi tình nhân đang vận động trên giường trong phòng ngủ.
Tiếng động cực lớn này khiến người đ/à/n ô/n/g ra sớm, trở mình bỏ dậy khỏi người của người ph/ụ n//ữ, kinh ngạc nói:
“B//ố t//ổ, đ/ộng đ/ất à?”
Sau đó quay đầu nhìn thấy tôi và Trinh Tử thì cấp tốc vơ lấy chăn bọc lấy mình và người p/h/ụ n//ữ lại, gi//ận dữ ch//ửi bới:
“Đ//ậ//u m//á, có b/ệ/n/h à, hai tên rình tr//ộm!”
Trinh Tử vốn đang trong trạng thái tứ/c gi//ận, lúc này bị ch//ửi càng gi//ận thôi rồi.
Mái tóc dài chầm chậm bay lên, sắp biến thành kim nhọn đ/â/m về phía người đ//àn ô//ng kia.
Tôi sợ cô ấy sẽ làm thương người vô tội, vội vàng ôm lấy eo cô ấy, cư//ỡng ch//ế đưa c/o/n qu//ỷ ra khỏi phòng tắm.
Tắm cũng không xong.
Tôi còn phải bồi thường tổn thất cho khách sạn nữa.
Âm gian quy định, sau khi đến dương gian, phải tuân thủ quy tắc ở đây.
Nếu không trở về sẽ phải chịu hình ph//ạt.
Hầy!
Vốn dĩ chỉ muốn trải qua kỳ nghỉ một cách đơn thuần mà thôi.
Nhưng lại vướng vào việc này.
Bó tay bó chân.
Phiền phức!
...
Tôi thay cho Trinh Tử sang bộ đồ nhân viên mang đến.
Lấy kẹp tóc đuôi cá kẹp tóc cô ấy lại, để ra khuôn mặt thanh tú của cô ấy.
Cô ấy không thấy quen khi mặc đồ của loài người, nên cứ mãi giật vạt váy, miệng lẩm bẩm:
"Tớ muốn tắm, tớ muốn tắm..."
Tắm ông nội cậu ấy!
Còn là một người mắc b/ệ/n/h sạch sẽ nữa.
Có lẽ là do ngày xưa ở giếng cạn lâu nên mới để lại d//i ch//ứng.
Tôi kiềm chế cái nết mình lại, dỗ dành cô ấy:
"Thôi nào!"
"Đợi tìm được chỗ ở, tớ sẽ cho cậu tắm."
Tôi lấy ra lệnh âm dương, bắt đầu gọi người.
Vốn muốn gọi ra một qu//ỷ trâu hay rắn thần tới giải quyết vấn đề ăn ở, không ngờ người xuất hiện lại là Cửu Dương.
Anh ta nhìn thấy chúng tôi người ngợm nhếch nhác lưu lạc đầu đường, ngạc nhiên không dám tin:
"Tiểu Tửu?"
"Ừ, là tôi đây."
Tôi bực bội đáp lời, thực sự không muốn để Cửu Dương nhìn thấy tôi sa sút như này.
Dù sao thì tôi với anh ta cũng là mối quan hệ cạ//nh tr//anh, nào có thể để anh ta coi thành chuyện cười được.
Cửu Dương mím môi nhịn cười, đưa tôi đến chỗ của Châu Tắc Gia.
Châu Tắc Gia là người kết nối ở dương gian của anh ta.
Bình thường khi tới nhân gian thực hiện nhiệm vụ thì sẽ ở chỗ này.
Tôi liếc nhìn khuôn mặt vô cùng không tình nguyện của Châu Tắc Gia, nghĩ ngợi giây lát, chẳng phải bản thân cũng nên tìm một người kết nối hay sao.
Tôi dự cảm thấy một khoảng thời gian rất dài trong tương lai tôi sẽ phải ở nhân gian làm việc đây.
7.
Trinh Tử sau khi tắm rửa xong thì vô cùng hài lòng, đã nhìn trung tivi tinh thể lỏng màn hình lớn độ rõ nét cao 60 inch của nhà Châu Tắc Gia.
Lân la đến mép tivi, nhét đầu mình vào trong.
Châu Tắc Gia bị làm phiền giữa đêm khuya, còn phải cố căng th//ần ki//nh ra để hầu hạ kim chủ Cửu Dương rất muốn được ngủ.
Mắt nhìn thấy tivi nhà mình bị phá hoại, lập tức tỉnh cả ngủ.
"Bịch!"
Khay rơi xuống.
Bình trà và cốc trà vỡ đầy đất.
Cậu ta kêu lớn "trời ơi", phi vội đến ôm chặt eo Trinh Tử, cố hết sức lôi con qu//ỷ ra ngoài.
Nửa người Trinh Tử đều đã chui vào trong tivi.
Nhưng lại bị kéo ra ngoài, cô ấy vô cùng bất mãn.
Quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Châu Tắc Gia, âm u nói:
"Tôi muốn đi ngủ!"
Trong nháy mắt, cả người Trinh Tử tỏa ra ý muốn gi*t người lạnh thấu xư//ơng.
Âm khí lạnh giá dâng lên từ sàn nhà, làm cho hai chân của Châu Tắc Gia run bần bật, trên mặt xuất hiện vẻ khiế//p s//ợ.
Buông tay trong vô thức.
Ngã ngồi ra sàn.
Không có lực cản, Trinh Tử thành công chui vào trong tivi.
Châu Tắc Gia ngồi trên sàn ngu người.
Tôi và Cửu Dương liếc nhìn một cái rồi bình thản rời tầm mắt.
Anh ta uống một hớp trà, hỏi tôi:
"Vậy nên nói, Trinh Tử là trợ thủ em mời tới để đối phó với Thực Mị Ma?"
"Ừ." Tôi hồi tưởng lại cảnh tượng đá//nh nhau của hai con qu//ỷ ngày hôm nay, th/ắng th//ua khó phân: "Nói đến cùng vẫn là bị cản trở, thân phận của tôi với anh đặc biệt, không thể trực tiếp can thiệp vào chuyện này."
Nếu không thì lấy đâu ra phiền phức thế này cơ chứ?
Cửu Dương mỉm cười, cũng không để ý.
"Luôn cần có một vài quy củ, nếu không người âm gian đều tới xen tay vào chuyện dương gian, không phải sẽ xảy ra đại loạn à?"
"Nói cũng phải." Tôi gật đầu.
...
Thực Mị Ma bị đá//nh chạy rồi.
Đã bị th/ư/ơ/ng nặng.
Hiện giờ không biết đã tr//ốn ở chỗ nào để dưỡng thư//ơng đây.
Cục trưởng cục quản lý li//nh d//ị biết được đêm qua tôi không tóm được Thực Mị Ma, vô cớ có một số ý kiến đối với tôi, rồi quay ngoắt sang cầu xin Cửu Dương.
"Điện hạ, người nhất định phải ra tay giúp đỡ, nếu không nhân gian sẽ có đại họa mất!"
Lời này nói như thể là đang trách tôi làm việc không ra gì ấy nhỉ.
Đáy mắt tôi hiện ra ý cười lạnh lẽo.
Cửu Dương liếc tôi, tỏ ra sâu xa:
"Cục trưởng, đã biết hậu quả nghiêm trọng, thế vì sao lúc lên kế hoạch triệu hoán á//c qu//ỷ ban đầu không suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm?"
Nếu như ông ta tiếp thu ý kiến của tôi và Cửu Dương.
Muốn triệu hoán lệ qu//ỷ giúp đỡ đối phó Hắc lão đại hoàn toàn có thể xin âm gian.
Âm gian nhiều qu//ỷ như thế, thẳng tay sai người đưa tới ngay cho ông ta một con.
Cũng sẽ không vì tự làm theo ý mình mà tạo ra cục diện như ngày hôm nay.
Cục trưởng thấy hai người chúng tôi đoàn kết với nhau, sắc mặt có hơi tệ h//ại.
Do trở ngại thân phận khác biệt, nên ông ta chỉ có thể nhịn cục tứ/c đó xuống một cách không cam lòng.
Hỏi rõ nơi bọn họ làm phép triệu hoán Thực Mị Ma xong, tôi và Cửu Dương sánh vai đi ra khỏi cục quản lý li//nh d/ị.
Giây phút ra khỏi cửa, Cửu Dương bình thản lên tiếng:
"Lòng dạ người này không ngay thẳng, không có tư cách đảm nhiệm chức vụ cục trưởng cục quản lý li/n/h d/ị nữa."
Vừa hay.
Tôi vốn đã có suy nghĩ loại bỏ ông ta.
Chỉ đáng tiếc tôi không năng lực điều chuyển chức vụ.
Vốn định đợi sau khi kết thúc việc Thực Mị Ma, âm thầm tìm một nơi xử ông ta.
Bây giờ Cửu Dương đã nói như này trước, trái lại đã bớt đi không ít việc cho tôi.
8.
Quỷ cơ bản chia thành sáu cấp bậc.
Quỷ Hôi Tâm, là qu//ỷ bình thường sau khi t//ử v/o/n/g chuẩn bị đ/ầ/u t/h/a/i, thường không có ngu//y h//ại.
Quỷ Bạch Sam vừa ch*t không lâu, tương đối dễ bị người có vận may không tốt và dương khí thấp bắt gặp, loài qu//ỷ này có thể sẽ nghịch ngợm lừa gạt người ta.
Quỷ Hoàng Diệp, nguyên nhân ch*t phần lớn có liên quan đến ti//ền tài của cải.
Hắc Ảnh, nguyên nhân sinh ra cơ bản có hai loại:
Một là người bị b/ệ/n/h n/a/n y hoặc buồn sầu không vui dẫn đến cái ch*t biến thành; hai là hình thành do ch*t o/a/n, oán khí nặng muốn tìm người thay thế.
Lệ quỷ, loài mà người thường quen thuộc nhất.
Quỷ Nhiếp Thanh, sớm đã vượt quá phạm vi của qu//ỷ, pháp lực cao cường, có thể hút linh khí của người, khiến người ta đoản thọ, còn có thể biến thành hình người, xuyên tường vượt ngách, hiện thân vào ban ngày, di chuyển đối tượng, vân vân, là thứ không dễ đối phó nhất.
Tôi chỉ biết vui mừng, vì Thực Mị Ma vẫn chưa đạt đến cấp bậc này.
Hắn ta cần nhập vào người loài người mới có thể làm việc á//c.
Địa điểm bọn họ triệu hoán Thực Mi Ma ở một hòn đảo chó ăn đá gà ăn sỏi.
Nơi này còn sót lại vết tích của trận pháp.
Trận pháp này tên là Vạn Linh Âm Trận, á//c qu//ỷ dưới trời đất, bất kể lớn bé đều sẽ bị triệu tới.
Khuyết điểm duy nhất là bạn cơ bản không biết thứ bản thân triệu đến rốt cuộc là thứ gì, nó giống như mở một chiếc hộp ngẫu nhiên.
Vốn dĩ Thực Mị Ma bị giam cầm trong địa ngục Vạn Đao tối tăm ngột ngạt, tứ chi bị trói gô trên trụ sắt, chịu nỗi khổ vạn dao lột da.
Liên tiếp không dứt, chịu tra tấn vĩnh viễn.
Nghĩ đến việc hắn ta lột hoàn chỉnh bộ da của những thiếu nữ trẻ tuổi đó, cũng không biết có phải là do kinh nghiệm mà bản thân tổng kết lại sau khi tự mình trải qua hay không.
Chủ đề bị kéo đi xa quá rồi.
Thắc mắc duy nhất lúc này của tôi chính là địa ngục Vạn Đao canh phòng nghiêm ngặt.
Thực Mị Ma có thể trốn ra ngoài như thế nào nhỉ?
Trừ khi âm gian có kẻ phản bội?
Tim tôi giật thót, lông tơ dựng đứng, nỗi sợ bò đi khắp trong lòng.
Vô thức quay đầu lại nhìn Cửu Dương.
Anh ta cũng đang nhìn tôi.
Hiển nhiên cũng đã nghĩ đến chỗ giống tôi.
Nếu như âm gian xuất hiện kẻ phản bội, đồng thời biết được cục quản lý li//nh d//ị sẽ làm phép triệu hoán lệ qu//ỷ, tương kế tựu kế thả Thực Mị Ma ra… chuyện lớn không hay rồi!
Cửu Dương nắm một nắm bùn cát ngấm m//á//u, đứng dậy:
“Tiểu Tửu, anh về âm gian điều tra, chỗ này giao cho em đấy.”
Tôi “ừm” một tiếng, sắc mặt đầy vẻ nghiêm trọng xưa nay chưa từng có.
Tiếp đó, anh ta xé một miếng vải sạch từ áo bào, bọc bùn m//á//u lại đưa cho tôi.
M//á//u này đều là thứ do Thực Mị Ma để lại.
Có thể thông qua vật này truy tìm tung tích của hắn ta.