Chương 1 - Thực Mị Ma
1.
Tôi tên Cửu Âm, là con g//ái của Diêm Vương.
Sau khi việc trung tâm thương mại tuổi thọ lần trước kết thúc, bố tôi khen tôi rất được việc.
Đã đặc biệt phê chuẩn cho tôi kỳ nghỉ một tháng.
Tôi chọn đến nhân gian thư giãn.
Nhưng tôi vừa đặt vali vào khách sạn nghỉ dưỡng, cục trưởng cục quản lý li//nh d//ị đã gọi điện tới xin tôi giúp đỡ.
Tôi gấp rút đi đến cục quản lý li//nh d//ị.
Khi cục trưởng nhìn thấy tôi thì thở phào một hơi: “Điện hạ, người tới rồi.”
Tôi lười biếng ngáp ngủ, tâm trạng rất không vui vẻ:
“Tìm tôi làm gì?”
Bị người kéo tới tăng ca tạm thời trong kỳ nghỉ, còn có chuyện gì đáng hận hơn trong trời đất không cơ chứ.
Cục trưởng lo lắng đến mức túa mồ hôi lạnh: “Người còn nhớ Hắc lão đại lần trước đó không?”
“Không phải người và Cửu Dương điện hạ đã kiến nghị chúng tôi tìm vạn qu//ỷ tới đối phó hắn sao?”
“Thế nhưng dường như chúng tôi chơi hơi quá rồi…”
Tiếp đó, cục trưởng giải thích đầu đuôi sự việc cho tôi.
Tên Hắc lão đại đó đã bán li//nh h/ồ/n của mình cho á//c m//a.
Cục quản lý li//nh d//ị muốn triệu hóa vạn qu//ỷ ra qua bức tranh hồ lô, để bọn họ điều khiển sai khiến.
Kết quả là lệ quỷ kia không nghe sai khiến.
Trái lại nhập vào người một tên t/ộ/i ph//ạm gi*t người, bắt đầu làm việc á//c.
Hắn ta lấy da người làm đồ ăn, lại yêu thích những món đồ đẹp đẽ, vì thế chuyên lựa chọn những thiếu n//ữ trẻ trung để ra tay.
Hiện tại có 10 cô g//ái trẻ tuổi đã ch*t.
Tôi lật ảnh chụp của những người bị h//ại kia, độ tuổi khoảng chừng giữa 15 đến 20 tuổi.
Không khỏi ch/ử/i th//ề: “Đ/ệ/c/h!”
Nghiêm nghị nhìn sang cục trưởng, ông ta tự cảm thấy hổ thẹn, lau mồ hôi lạnh trên mặt:
“Điện hạ, bây giờ không phải là lúc hỏi tôi.”
“Đợi bắt được lê qu//ỷ kia, điện hạ muốn gi*t muốn chém tôi tuyệt đối không dám oán thán nửa lời.”
Đ/ồ ăn h//ại!
Đến cả chút chuyện cỏn con thế này mà cũng không làm được ra h/ồ/n.
Còn muốn nhờ tôi đích thân ra tay.
2.
Sau khi nhận vụ việc này, tôi đã quay về khách sạn ngay sau đó.
Ngồi trước máy tính nhai kẹo cao su, đợi đến 12 giờ đêm.
Âm gian quy định, không có sự cho phép thì không được tự tiện nhúng tay vào việc dương gian, thu phục qu//ỷ d/i/ệ/t tr//ừ á/c cũng không được.
Liên lạc duy nhất của tôi với dương gian chính là trung tâm m/u/a sắm tuổi thọ.
Thời gian vừa đến, tôi mở phòng phát sóng trực tiếp.
“Hà lố! Các bé yêu, đã lâu không gặp!”
Khi phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu thì niêm phong cũng sẽ giải trừ.
Cư dân mạng nhớ ra sự tồn tại của tôi lũ lượt lệ nóng quanh tròng, nói ra tình cảm nhớ nhung.
“Chủ phòng, cuối cùng cô cũng trở lại rồi!”
“Đúng thế! Những buổi trực tiếp tiếp đó không còn có vibe của cô.”
“Tôi nhớ cô lắm á!”
Tôi mỉm cười, nói: “Đồng nghiệp xin nghỉ, tạm thời nhờ tôi giúp cậu ấy livestream một lần.”
“Vẫn là quy tắc cũ, kể một chuyện ác độc nhất bạn từng làm, có thể đổi được bất cứ vật phẩm.”
“Vì vậy, có ai muốn nối mic không nào?”
Vừa dứt lời, khu bình luận liền trở nên yên tĩnh.
Chỉ đợi người may mắn duy nhất xé trời xuất hiện.
...
Giây tiếp theo, một lời mời nối mic nhảy bật ra.
Tôi nhấn nút đồng ý.
Ngay lập tức, tiếng cười x/ấ/u xa của hắn ta vang vọng trong phòng phát sóng trực tiếp, vừa u ám vừa chói tai, khiến người khác không rét mà run.
Giọng nói khàn đặc của hắn ta chậm rãi vang lên, như thể bùa đòi mạng tới từ đ//ịa ng//ục.
“Thật sự là cái gì cũng có thể thực hiện ư?”
“Đảm bảo.”
Tôi nhìn bóng dáng mờ ảo kia trong màn hình, lộ ra tám cái răng, cười rất thành thật.
“Thế tôi muốn 20 thiếu n//ữ trẻ tuổi, có được không?”
Nghe thấy vậy, tôi nhíu đầu mày lại: “Cậu là lợn giống à? Cần nhiều thế làm gì?”
Không biết câu nói nào đã chọc giận hắn ta.
Bóng người kia đột nhiên hất văng mũ, để lộ ra khuôn mặt không có d//a nhuốm đầy tơ m//á//u: “Đương nhiên lấy để ăn rồi!”
Hắn ta vén áo vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình: “D//ạ d/à/y tôi to lắm.”
Bụng hắn ta giống như một quả bóng, tím bầm xen lẫn xanh đậm, có vết r/ạ/n da giống như do m/a//ng th//ai mới có.
Chỉ là có hơi gh//ê r/ợ/n.
Cảnh tượng trước mắt không biết nên nói là sợ nhiều hơn hay là b/u/ồ/n n/ô/n nhiều hơn nữa.
Tôi có tố chất nghề nghiệp cao nên mới không n/ô/n ọ//e ngay tại trận.
Nhưng cư dân mạng đều đã bị dọa sợ mất gan mất mật.
Khu bình luận đổi mới cực nhanh.
“Ôi mẹ ơi! Đây rốt cuộc là thứ qu//ái qu//ỷ gì? B/u/ồ/n n/ô/n quá đi mất!”
“Qu//ỷ? Hắn ta lại muốn ăn th*t người! Còn là những thiếu n//ữ trẻ tuổi!”
“Tôi thấy hắn ta mới là cóc mà đòi ăn th*t thiên nga chân chính ấy!”
Lệ qu//ỷ này có tên là Thực Mị Mạ, tướng mạo x/ấ/u xí, thích ăn những đồ ngon, gh//ét nhất có người nói hắn ta x//ấ/u.
Lần này, hắn ta thật sự bị cư dân mạng chọc gi//ận rồi.
Quay ngoắt mặt lại, con ngươi lạnh lẽo nhìn thẳng vào ống kính, nhả từng chữ một:
“Bọn m/à/y, đều, phải, ch*t!”
3.
"Được rồi!”
Tôi sợ sẽ liên lụy đến những người vô tội nên vội vàng cắt ngang: "Không phải cậu muốn 20 cô g//ái trẻ tuổi sao?”
"Quy tắc của phòng livestream chắc hẳn cậu cũng biết nhỉ?”
Thực Mị Ma cười khà khà: "18 thiếu n//ữ ch*t gần đây đều là do tôi gi*t.”
"Tôi đã lột ngay ngắn làn d//a xi//nh đ/ẹ/p của bọn họ xuống, chậm rãi hưởng thụ.”
"Bọn họ khóc cầu xin tôi tha cho bọn họ, nhưng tôi chỉ thích tận hưởng niềm vui hành hạ bọn họ đến gi*t.”
Hắn ta miêu tả cảnh tượng đẫm m//á//u khi gi*t người đầy sinh động.
Tôi đã trải qua chi//ến trư//ờng đã miễn nhiễm từ lâu, mặt không đổi sắc nghe hết.
Thực Mị Ma rất không hài lòng với vẻ ung dung như không của tôi, hỏi tôi:
“Sao nào, cô không s//ợ à?”
Tôi lắc đầu, chân thành đóng góp:
“Cậu xem cậu đã ăn nhiều d//a người đ//ẹp đẽ như thế mà vẫn không đ//ẹp lên, hay là chúng ta đổi cách nhỉ?”
“Tôi biết có một b/ệ/n/h viện thẩm mỹ rất giỏi, giới thiệu cho cậu nhé?”
Cư dân mạng nghe ra sự trào phúng trong lời của tôi mà cười đi//ên.
“Chủ phòng đang ch//ê khéo hắn ta x/ấ/u kìa!”
“Cười vỡ bụng, người già nói ăn gì bổ đấy, người không ra người m//a không ra m//a này muốn đ/ẹ/p hơn kìa!”
“Hắn ta mơ mộng hão huyền, mơ giữa ban ngày!”
Không ngoài dự đoán, bình luận hiện ra toàn là chế giễu như ong vỡ tổ.
...
Thực Mị Ma tức không chịu được.
Chĩa ngón tay dài ngoằng chỉ về phía tôi thông qua màn hình: “Cô đợi đấy cho tôi, tôi lập tức tới gi*t cô!”
Nói xong, biến mất cái phụt.
Cư dân mạng đều rất lo lắng cho tình hình của tôi, nhốn nháo hiến kế.
“Chủ phòng, chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi.”
“Nếu không tên gi*t người đi//ên cuồng kia thật sự đến thì phải làm sao?”
“Đừng lo lắng.”
Tôi chán nản nhai kẹo cao su, thổi bong bóng, cắn vỡ.
Tôi cứ nghĩ Thực Mị Ma sẽ đến rất nhanh, song kết quả là phải đợi tận một tiếng đồng hồ.
Mà từ phía tivi, mơ hồ phát ra tiếng đập liên tục.
Một giọng nói mất kiên nhẫn vang lên:
“Được chưa, tớ muốn đi ngủ rồi.”
“Đợi thêm một lát.”
Tôi đi đến trước tivi, định động viên nó.
Vào ngay lúc này, trong hành lang vang lên tiếng lộp bộp kỳ qu//ái, tiếp đó có người ph//á cửa xông vào.
Thực Mị Ma cầm con d/a/o cười khà khà đi vào.
Bình luận tràn ngập một tràng “aaaaa”, thoạt nhìn trông bọn họ còn sợ hơn cả tôi.
Tôi ngước mắt, mỉm cười với hắn ta.
Một tiếng tách, tivi được mở.
“Các bạn khán thính giả thân mến, chào mừng đến với bản tin thời sự đêm khuya…”
Âm thanh phát sóng bản tin thời sự vang lên, xua tan đi bầu không khí đáng sợ.
Thực Mị Ma ngẩn người, không hiểu hành vi khác thường này của tôi.
Thấy cái ch*t sắp giáng xuống đầu rồi mà vẫn còn muốn xem tivi?
Song giây tiếp theo, tín hiệu đã đứt đoạn.
Màn hình tivi đã biến thành bông tuyết, phát ra tiếng rè rè.
Tiếp sau đó, trong tivi vọng ra âm thanh “cạch cạch, cạch cạch”.
Giống như khối gỗ lâu năm không được sửa sang bị gió thổi đung đưa trái phải vậy.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Thực Mị Ma và cư dân mạng, Trinh Tử với mái tóc dài che khuất mặt chậm rãi bò ra ngoài từ trong tivi…
4.
Khi Trinh Tử bò còn phát ra âm thanh.
Loại âm thanh này khiến người ta tê dại da đầu.
Mặc dù động tác của cô ấy cứng ngắc nhưng tốc độ di chuyển lại rất nhanh.
Mái tóc của cô ấy như thể mọc mắt vậy, lập tức biến dài ra, quấn chặt lấy tai và mắt của Thực Mi Ma.
Ngay sau đó, cả người Trinh Tử đều đã leo lên người Thực Mị Ma.
Há miệng cắn vào phần cổ yếu đuối nhất của hắn ta.
“A…”
“Ọe…”
Tiếng kêu thảm thiết của Thực Mị Ma cùng lúc vang lên, còn có cả tiếng n/ô/n m/ử/a ch//ê bai của Trinh Tử.
Cô ấy quay ngoắt đầu lại, trừng mắt với tôi, oán giận nói:
“Phì! Khó ăn quá đi mất.”
“Chất th*t tên này vừa chua vừa cứng, trên người còn có mùi kh/ắ/m nữa!”
“Đ//ệ//ch mợ, đã bao lâu chưa tắm hả?”
“Ơ…”
Thực Mị Ma trước kia luôn bị gi/a/m cầm trong đị//a ng//ục Vạn Đao.
Hình như cũng không có điều kiện để tắm rửa đâu nhỉ?
Quan trọng nhất là tôi cũng chưa từng nghĩ rằng yêu cầu đối với đồ ăn của Trinh Tử lại cao thế này.
Phải tươi roi rói, thơm ngon.
Cô ấy chỉ nếm thử một chút, xé một mảng d//a màu xanh đậm trên cổ Thực Mị Ma rồi ném xuống đất.
“A…”
Thực Mị Ma lập tức hét toáng lên vì đ/a/u, giơ con d/a/o trong tay theo bản năng.
Muốn ch//é//m đứt đầu Trinh Tử.
Thế nhưng mắt và tai của hắn ta đều bị mái tóc đ/e/n như tơ lụa của Trinh Tử bó chặt.
Hắn ta không nhìn được không nghe được nên phát huy không được như lúc thường.
Con d/a/o hua loạn rơi xuống, vậy mà ngọt xớt ch//é//m đứt một đoạn tóc đ/ẹ/p của Trinh Tử.
Tôi không nhịn được mà xuýt xoa một tiếng, hít một hơi lạnh.
Đang thầm mặc niệm thay Thực Mị Ma.
Hắn ta ch*t chắc rồi.
Con qu//ỷ Trinh Tử này, trừ kén ăn ra thì ngày thường thứ giữ gìn nhất chính là mái tóc mượt mà đ/ẹ/p đẽ kia của cô ấy.
Đúng như dự đoán, Trinh Tử nhìn thấy mái tóc đ//ẹ/p mình dày công bảo vệ mười mấy năm của mình đang bay như những bông tuyết giữa không trung, mà phát đi//ên ngay lập tức.
Ngẩng đầu gào thét dữ dội!
Hai chân quắp lấy vai Thực Mị Ma, hai tay biến thành móng vuốt, ngón tay mỏng nhọn dài ngoằng cắm phập vào đầu hắn ta.
Oán hận rú lên: “Trả tóc lại cho t//a//o!”
Thế nhưng Thực Mị Ma đã đau đến nỗi mất đi năng lực suy nghĩ.
Chỉ biết liều m//ạ//ng khua khoắng loạn xạ con d//a//o theo bản năng, muốn đuổi thứ đòi m//ạ//ng trên vai đi.
Cảnh tượng đ//á/n/h nhau này vừa đẫm m//á//u vừa t/à/n bạo.
Hễ không cẩn thận là sẽ bị chất lỏng hiếm lạ cổ quái b//ắ//n đầy cả người.
Tôi vung tay biến ra ga giường, quấn lên che phủ cả người.
Tôi lặng lẽ lùi đến góc tường, cho bọn họ đủ không gian để tự do phát huy.