Chương 33 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA

Năm đó Cam Can hiếp dâm một cậu bé không chỉ bị phán chín năm. Vì Cam Vĩ không có năng lực bảo vệ anh ta mà Niếp Trung Thành nhúng tay.

Chính là Cam Can chân trước vừa bước ra khỏi nhà lao thì chân sau tin tức tố cáo Niếp Trung Thành đã được gửi đi.

Sau khi kết thúc công việc Tống Lê gọi điện thoại cho Hứa Từ nhưng anh không nghe điện thoại.

Bình thường điện thoại anh đều mở máy 24 giờ, hiện giờ mới hơn sáu giờ chiều, anh không thể có lý do gì không nhận điện thoại lại còn tắt máy.

Tống Y nói:

“Niếp Trung Thành là một tên cáo già, án trên người anh ta không ít hơn so với Cam Can. Đứa cháu này mặc dù không chịu thua kém nhưng dựa vào y còn hơn cả cha mình.”

Chỉ là một phó cục trưởng nhỏ, với thế lực của nhà họ Tống nếu dùng quan hệ cũng có thể áp đảo.

Nhưng đối với Niếp Trung Thành, tình huống phức tạp hơn rất nhiều. Tống Y không thích có quan hệ với giới chính trị. Có một số người trong chính trị còn tinh ranh hơn so với thương nhân, không phải là người dễ dàng đối phó. Nhất là người đã tạo được cho mình một vỏ bọc chắc chắn.

Không liên hệ được Hứa Từ, Tống Lê chỉ có thể thay đổi phương hướng.

Khi cô lái xe đến, vừa thấy Cam Can bị người đưa ra khỏi quán bar.

Chín năm không học hình như dáng vẻ của anh ta vẫn như vậy, gầy yếu đến mức không chịu nổi một kích, tóc cắt ngắn da tái nhợt như tờ giấy trắng ánh mắt vẫn hung ác nham hiểm.

Còn chưa đứng vững đã bị đẩy đến một ngõ nhỏ

“A, tôi còn tưởng là ai.”

Cam Can nồng nặc mùi rượu

“Hóa ra là Tống Lê, a lâu như vậy không gặp, trông cô ngày càng xinh đẹp.”

Anh ta nói xong lời nói thô tục vươn tay muốn sờ sờ vào người cô còn chưa động đến cô đã bị bảo vệ đá văng trên mặt đất.

Mặt đập xuống đất khóe môi dính đầy bụi. Anh ta chỉ có thể nhìn thấy giày cao gót mà Tống Lê đag đi, là đôi giày tinh xảo màu bạc.

Cô đi đến trước mặt Cam Can, không xoay người còn cúi đầu muốn nhìn anh ta

“Rượu uống ngon chứ?”

Một câu hỏi không đầu không cuối, lại mang đến cảm giác áp bách trí mạng.

Hai bảo vệ lôi Cam Can đứng dậy, ép quỳ trên mặt đất.

Tống Lê mặc chiếc áo khoác dài màu xám đang từ từ sửa sang lại găng tay của mình.

Rất ít người đeo bao tay da cũng xinh đẹp như vậy, nhưng mười ngón tay của cô nhỏ dài, chỉ nhìn ngón tay cũng biết khí chất không tầm thường.

Cam Can cắn cắn răng, sau đó nhếch môi cười.

“Đương nhiên.”

Nhiều năm như thế, anh ta đối với cô không đơn giản chỉ là chấp niệm, mà trong lòng tầng tầng lớp lớp những suy nghĩ không lành mạnh.

Càng không chiếm đọc, càng muốn có sau đó sẽ hủy diệt.

Hiện giờ anh ta chỉ nhìn đôi tay của cô đã có thể suy nghĩ một ít hành động dơ bẩn.

Tống Lê cười:

“Đúng rồi, chụp ảnh tôi có thể bán được không ít tiền, có thể cho mày mấy bình rượu tốt.”

“Hiện giờ cô có hương vị phụ nữ hơn.”

Anh ta quỳ gối trước mặt cô, nhờ vào ánh trăng đêm có thể nhìn thấy ảnh ngược trên tường.

Rõ ràng là hai người thủy hỏa bất dung lúc này nói chuyện lại hài hòa một cách quỷ dị như bạn tốt lâu ngày không gặp.

Tống Lê cười khinh miệt:

“Mùi vị đểu cáng trên người anh cũng chưa phai.”

“Nếu tôi biết mình sẽ nằm trong tay cô lâu như vậy thì trước khi vào tù tôi nên chạm vào cô thật tốt, không thể để tiện nghi cho thằng nhóc Hứa Từ kia.”

Cam Can liếm liếm môi

“Nó sống tốt chứ?Tôi thấy cô mặt mày hồng hào, nhìn như được chăn no.”

Tống Lê không bị chọc giận, cô có đủ kiên nhẫn để Cam Can tiếp tục mở miệng nói những lời ti tiện.

Đợi cho anh ta lăn qua lộn lại không còn gì đa dạng nữa, cô mới lạnh lùng mở miệng:

“Niếp Trung Thành là dượng của mày đúng không?”

Tống Lê hỏi anh ta

“Là y đưa mày từ trong tù ra đúng không, y đã cho những người đó ưu đãi bao nhiêu?”

“Sao thế, cô muốn giúp Hứa Từ?”

Cam Can liếc mắt một cái đã rõ mọi chuyện. Anh ta sớm nên dự đoán được, người như Tống Lê căn bản tính tình không thể thay đổi dù trải qua chín năm, khi nhìn thấy anh ta phải đá một cước luôn mới phải.

Hiện giờ lại quy củ lại không động đến một sợi tóc của anh ta.

Cam Can cười rất đểu cáng.

“Cũng đúng, một tên kiểm sát trưởng như Hứa Từ sao có thể động được căn cơ của dượng tôi? Có người tố cáo nhưng không có bằng chứng. Chuyện tin đồn vô căn cứ anh ta cũng phải chịu trách nhiệm, chỉ sợ rơi vào vực nước sâu không ra được.”

“Cô nói xem anh ta có thể chết không?”

Cam Can ngẩng cổ hỏi cô

“Giống như tôi, ngày nào chết ở trong tù cũng không nói chính xác được.”

Khi ra khỏi nhà Hứa Từ không nói với cô là anh đi đâu. Nhưng mỗi lần anh đều đứng tại chỗ chờ cô đi rồi mới xoay người đi.

Chỉ có hôm nay không giống, anh hình như có chuyện vội, hơn nữa là tra một bản án cũ.

Cô không xác định vụ án này có liên quan đến Niếp Trung Thành hay không nhưng sự khác thường của Tống Y hôm nay khiến cho cô hơi lo lắng.

Kiên nhẫn của Tống Lê đã sắp biến mất hầu như không còn.

“Muốn tôi giữ thể diện cho anh à?”

Cô hỏi nhỏ, đôi mắt sắc bén vô cùng.

Cam Can nghĩ mình vừa nghe nhầm, vừa ngẩng đầu nhìn Tống Lê vẻ mặt lạnh lùng đang vuốt ve bao tay của mình.

Tống Lê chưa tẩy trang, đôi mắt màu nâu xám vẫn còn, dưới ánh trăng nhìn lạnh lùng và quyến rũ, ánh mắt sắc bén như có dao nhọn.

“Tôi nói, muốn tôi giữ thể diện cho anh à?”

Tống Lê dùng hai ngón tay nắm cằm của anh ta, ngón tay nhìn tinh tế nhưng lực đạo cũng không nhẹ. Cam Can tránh vài lần cũng chưa tránh được.

Cô hỏi

“Hứa Từ ở đâu?’

Cam Can âm ngoan nói

“Cô đoán xem?”

“Bốp….”

Một cái tát vang dội mặt Cam Can lệch hẳn đi. Khóe miệng cứng lại anh ta quay vài lần cũng chưa trở lại vị trí cũ được.

Chín năm sống ở Maxcova không phải là chơi. Cô tát mạnh như vậy phong độ vẫn giống như đại tiểu thư nhàn tản đi ra ngoài dạo phố. Nói chuyện cũng rất từ tốn.

Nếu không phải anh ta bị hai bảo vệ giữ thì cái tát đó có lẽ đã đánh anh ta nằm sấp xuống đất

“Tôi hỏi lại lần nữa.”

Tống Lê kéo đầu anh ta quay lại

“Hứa Từ ở đâu?”

Anh ta không nói Tống Lê lại tát anh ta một lần nữa. Hai vết bàn tay đỏ hồng để lại trên mặt của anh ta nhìn bằng mắt thường có thể thấy đã sưng lên tơ máu từ miệng cũng xuất hiện, mắt cũng sưng vù lên.

Hai cái tát này khiến cho anh khó chịu, mấy bình rượu vừa uống vào bụng cũng bị nôn ra, đâu đau như búa bổ.

Tống Lê đánh xong tháo bao tay ra, như cảm thấy ghê tởm cực điểm, ném vào thùng rác gần đó

“Cô Tống, người kia phải xử lý như thế nào?’

Một trong số các bảo vệ xin chỉ thị của cô

“Tùy tiện.”

Tâm tình của Tống Lê cực kỳ kém.

“Cứ để anh ta chết ở đó.”

Có lẽ là những lời này đúng. Khi bọn họ rời đi xong có mấy người đi vào ngõ nhỏ tối tăm kia.

Tống Lê vội vàng đến câu lạc bộ đã là mười giờ tối.

Từ đầu Tống Y không muốn cô đi nhưng anh ta biết nều không cho cô đi, Tống Lê sẽ tức giận.

Phòng bị khóa trái cửa, Hứa Từ ở bên trong người bên ngoài đi vào không được mở cũng không mở ra. Quản lý muốn mở cửa sổ Tống Lê bước lên gõ cửa, chỉ nghe thấy bên trong vang lên tiếng lách cách. Quản lý sau khi biết mới hét lên không nên uống gì cả.

Niếp Trung Thành trước khi đi còn tốt bụng để lại hai mỹ nữ cho anh, nói là sợ anh không đủ dùng

“Mẹ nó.”

Tống Lê ném găng tay xuống đất cầm lấy cờ lê người phục vụ vừa đem đến

“Tránh ra hết cho tôi.”