Chương 32 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA
Khác với Hứa Từ, Tống Y gặp anh rất nhiều lần.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Từ là hai mươi năm trước, anh đưa Tống Lê đến trường khi xuống xe nhìn thấy cô cầm cặp sách chạy về phía cửa trường học. Hứa Từ đã đứng đó chờ cô từ trước lại làm bộ như vừa mới đến, khi Tống Lê đuổi theo sát thì bước nhanh hơn, lại cũng vừa lơ đãng bước chậm sợ nhanh hơn một chút thì cô sẽ không theo kịp.
Suốt ba năm sau đó Tống Y đều có thể nhìn thấy anh. Chín năm trước khi anh ta đưa Tống Lê rời đi, anh cũng đứng im lặng dưới bóng cây như vậy.
Chín năm có thể thay đổi rất nhiều thứ của một người, hiện giờ Hứa Từ đứng trước mặt Tống Y đã có nhiều ít tính công kích. Như một con dã thú ngủ đông đã lâu. Bình tĩnh lạnh nhạt, địch ý không rõ ràng sắc bén nhưng cũng đủ làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
Tống Y rõ ràng sự quan trọng của người này trong lòng Tống Lê.
Dù sao trong chín năm chật vật khó khăn kia Tống Lê tránh không gặp chỉ có một mình Hứa Từ. Sống chung anh ta cũng không xen vào, nhưng hiện giờ nửa đêm Tống Y đứng dưới tầng tuyệt đối không phải là muốn nhìn dáng vẻ của Hứa Từ vừa từ trên giường xuống.
Anh ta tắt điếu thuốc trên tay vẻ mặt lạnh lùng, trên người còn mang theo hơi thở phong trần mệt mỏi
“Cô ấy đâu?”
“Đang ngủ”
Hai người không nói nhiều, cũng không có gì để nói. Biết rõ vừa rồi Tống Lê trải qua cái gì, hiện giờ nằm trên giường của ai anh ta vẫn lắm miệng hỏi một câu.
Tống Y lạnh nhạt nói tiếp:
“Vậy đúng là vất vả cho cậu, kiểm sát Hứa.”
Vừa rồi Tống Lê rì rầm không muốn động Tống Y lại gọi điện thoại đến bảo cô xuống tầng.
Điện thoại là cô ấy nghe nhưng xuống tầng lại là Hứa Từ. Anh cười
“việc này hẳn là.”
Hứa Từ không tỏ thái độ gì trả lời
“Anh Tống khuya như vậy còn đến đưa đồ mới thật sự là vất vả.”
“Tống Lê là em gái của tôi, dù vất vả thế nào cũng là việc một người anh nên làm. Còn kiểm sát trưởng Hứa….”
Tống Y dừng lại một chút đảo mắt một cái
“trong khoảng thời gian này có phải là không quan tâm gì đến người thân không?”
Hứa Từ nhướng mày
“Anh Tống nói như vậy có ý gì?”
Tập hồ sơ dừng ở giữa không trung Tống Y đưa qua nhưng lại không buông tay
“Nam nữ tuổi trẻ ở chung tôi không phản đối. Nhưng hiện giờ Tống Lê là người của công chúng. Mấy hôm nay mỗi lần đi làm cậu đều dẫn cô đi, nếu bị phóng viên chụp được ai sẽ xử lý những tin tức này?”
Trên thực tế khi anh chưa về cũng đã có người của tòa soạn báo liên hệ với anh ta, ảnh chụp vẫn còn lưu trong hòm thư của anh ta.
Nếu không phải anh ta có chuẩn bị từ trước, Tính tình tùy tiện của Tống Lê cũng không biết bởi vì Hứa Từ gây ra chuyện xấu mấy lần.
Nghệ nhân phải yêu quý lông chim, đạo lý này không cần phải Tống Y dạy anh. Hứa Từ chỉ cười
“Anh Tống đang dạy tối làm thế nào để trở thành một người bạn trai tốt phải không?”
Tống Y không nói gì, chỉ thấy con ngươi màu đen của anh bị bóng đêm bao trùm, ánh mắt cũng hờ hững không còn chút độ ấm nào.
“anh Tống đừng lo lắng, tôi là bạn trai của Tống Lê mười một năm, hiểu rõ cần chăm sóc cô ấy như thế nào.”
Hứa Từ cầm tập tài liệu trong tay, mắt nhìn thẳng, giọng vẫn thản nhiên như vậy
“Tống Lê vừa mới ngủ, giờ cô ấy không có sức đá chăn nhưng vận động xong tiêu hao nhiều năng lượng, thường thường sẽ bị đói tỉnh. Đêm nay vất vả anh đã đến một chuyến, hẹn gặp lại.”
Giáo dục của Tống Y khiến anh không thể tức giận khi Hứa Từ đi. Lên xe sau anh đạp một cái vào sau lưng ghế. Lái xe và thư ký trên xe đều im lặng không nói gì ngay cả tiếng hít thở cũng chậm lại vài phần.
Vừa rồi cách nói năng của vị kiểm sát trưởng kia thích đáng, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, mỗi một lời nói đều ghi trong lòng anh ta.
Bọn họ đều rõ ràng Tống Y vừa xuống máy bay đã đi đến đây. Đưa cũng không phải tài liệu quan trọng gì. Quà tặng để ở ghế sau vẫn còn nằm im ở đó, căn bản chưa được động đến.
Buổi chụp hình đó Tống Y tự mình đến đón cô. Hứa Từ đưa cô lên xe xong mới đi làm.
Mấy ngày nay anh lo lắng cô sẽ gặp Cam Can, không chỉ sợ cô ở nhà một mình buồn cho nên ra ngoài đều dẫn cô đi cùng.
Tống Y nhìn bóng dáng Hứa Từ rời đi nhịn không được châm chọc khiêu khích
“Kiểm sát trưởng giống như ba em vậy.”
“Anh ấy làm ba của em chẳng phải cũng làm ba của anh.”
Tống Lê lên xe thắt dây an toàn xong giương cằm lên
“Người còn chưa đi xa, anh gọi anh ấy một tiếng ba hẳn là còn nghe thấy.”
“…”
Tống Y tức giận đến mức không phản đối được gì.
Đến tổ kịch Tống Y trực tiếp đến gặp đạo diễn sản xuất. Tống Lê theo trợ lý đi phòng hóa trang.
Cô không phải diễn viên của bộ phim này nên không có phòng hóa trang riêng cho nên khi Hà Niệm Đồng nhìn thấy cô trong phòng còn có những người khác.
Chuyện cô ta bị xóa tên khỏi bộ phim “Phá Kiển” lần trước Tống Lê bảo cô ta chờ, cô ta đã đợi gần một tháng cuối cùng lại được gọi lại.
Trình độ trêu chọc này không thua gì trực tiếp nhục nhã.
Tống Lê nghĩ nghĩ cô ta đến nhục nhã chất vấn nhưng không ngờ là xin lỗi
“Cô không cần nói với tôi nhiều như vậy bởi vì tôi sẽ không tha thứ cho cô.”
“Xin lỗi đến bây giờ cũng không làm người ta cảm thấy dễ chịu cho nên tôi sẽ trực tiếp trả thù. Hiện giờ cô yếu thế bởi vì không so được với tôi, không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho cô những gì cô đã làm với tôi.”
Hà Niệm Đồng bị nói ngậm miệng không nói được gì.
Cô trang điểm đã gần xong, nét bút cuối cùng đã vẽ xong gần hoàn toàn. Vai diễn này rất gần với mặt cô, khí chất lạnh lùng và quyến rũ, đôi mặt sâu kẻ mắt màu xám khiến cô càng trở nên quyến rũ một cách không tầm thường.
Phòng hóa trang không chỉ có một mình Tống Lê, nhưng cô không để ý. Cửa không đóng, yêu hận rõ ràng đến ngay cả chán ghét một người cũng không có gì đáng dấu.
Sau này Hà Niệm Đồng thừa nhận, có một số người mặc dù ngồi ghế trên, xoay người nhìn người khác vẫn là kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống.
“Vai diễn này vốn dĩ là của cô, tôi trả thù cô cũng chỉ đến đó mà thôi. Còn về việc cô có hận tôi hay không, thật xin lỗi, tôi không có hứng thú. Nhưng nếu cô lại tiếp tục trêu chọc tôi, việc này sẽ không giải quyết đơn giản như vậy”.
Cô nói buông tha chính là quên đi bởi vì cô không muốn làm Hứa Từ khó xử. Giống như trước kia dù Hà Niệm Đồng đáng ghét như thế nào, cô cũng không cáo trạng với Hứa Từ. Chụp ảnh xong Tống Y muốn đưa cô trở về Tống Lê nói không cần
“Hứa Từ sẽ đến đón em.”
“Kiểm sát trưởng của em cũng không đến nhanh như vậy.”
Tống Y nói, anh là một người rất bận rộn nhưng lại đi cùng cô cả ngày cũng không nhàn rỗi đến mức để cô tự đi.
Tống Lê hỏi
“Vì sao?”
“còn có thể vì sao, đại tham quan của thành phố Du ngã ngựa, kiểm sát trưởng của em phải chấp hành công vụ”
Tống Y nở một nụ cười khó hiểu
“Em không quan tâm xem người đó là ai sao?”
Anh hỏi
“Anh rể của phó cục trưởng cục thuế thành phố S Cam Vĩ, Niếp Trung Thành.”