Chương 30 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA

Anh cúi đầu sống mũi cao thẳng cọ cọ lên mặt cô hơi thở ấm áp dây dưa trên mặt cô nhưng không hôn môi cô.

Tống Lê ôm eo anh

“Không cho hôn”

Cô tức giận.

Hứa Từ cúi xuống

“Hôn”

“Hôn cũng không vui”

Tống Lê bĩu môi

“Em sắp đói meo rồi anh nhanh nấu cơm đi.”

Hứa Từ không nói gì, khi cô muốn nhảy xuống Hứa Từ ôm cô trở lại

“Vậy làm thế nào em mới vui vẻ?”

“Hôn một lần”

“Hay hai lần?”

“Vẫn là hôn, được không?”

Cánh môi mềm mại của anh dán lên, anh vẫn hỏi nhưng không cho cô cơ hội trả lời.

Tống Lê đặt tay lên cổ anh, Hứa Từ gạt mấy đồ để trên bàn bếp ra, một quả cà chua lăn trên nền đất phát ra tiếng kêu trầm đục.

Anh nâng gáy cô, hôn giống như đang âu yếm mát xa làn da, khiến cho dây thần kinh của cô trở nên tê dại.

Hứa Từ hôn rất sâu, đôi môi nóng ẩm của anh quấn chặt, phủ kín môi cô. Hơi thở của Tống Lê bắt đầu trở nên hỗn loạn, cả người cũng bắt đầu nóng lên

“Ưm …”

Cô ưm một tiếng, bắt đầu muốn cởi quần áo. Hứa Từ đưa tay đi vào, giúp cô cuốn áo lông dê lên tận ngực, bộ ngực lõa lồ trong không khí run rẩy. Anh chỉ hơi mân mê cô và cô đã phản ứng rất lớn.

Di động đặt trong phòng khách vang lên. Tống Lê gần như bị nụ hôn làm cho ngạt thở đầu vú của cô đè lên quần áo anh, Tống Lê thở hổn hển dựa vào ngực anh. Hứa Từ đưa tay lau khóe môi của cô

“Em có sao không?”

Giọng anh khàn cực kỳ. Chân Tống Lê đang run lên cô còn chưa hòa hoãn lại được. Hứa Từ kéo lại quần áo cho cô, hôn lên má cô vài cái:

“Ngoan, nghe điện thoại đi, xong cơm anh sẽ gọi em.”

Tống Y gọi ba cuộc điện thoại liên tiếp. Ba lần trước không có người nghe, lần thứ ba gọi lại không cẩn thận bị cúp máy. Khi gọi cuộc điện thoại thứ tư anh ta tức giận

“Ở đâu?”

Tống Y hỏi ra hai chữ giọng rất lạnh. Cách điện thoại cô có thể nghe được tiếng gió cùng cả tiếng bước chân của thư ký đi phía sau anh ta.

Một thời gian trước Tống Y đi Pháp hiện giờ anh ta vừa xuống máy bay đang chuẩn bị trở về.

Tống Lê nói

“Đương nhiên là ở nhà.”

“Đi ra ngoài ăn cơm”

Tống Y bước chân dài lên xe, đóng cửa xe

“Giờ anh đi đón em, kịch bản đã xem qua chưa? Đã có quyết định chưa?”

Hứa Từ đang bận rộn trong phòng bếp, vạt áo bị anh vừa kéo ra cũng đã thu lại, tay áo vén lên tận bắp tay khiến cho dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của anh càng thêm tùy ý. Cảnh đẹp ý vui rất có hình tượng của người đàn ông của gia đình.

Tống Lê ghé vào tay vịn sô pha nhìn anh

“Anh tự ăn đi, đêm nay em không có thời gian. Kịch bản em đã xem qua, nếu không có vấn đề gì thì nhận.”

Tống Y nhướng mày

“Em vẫn sống chung với tên kiểm sát trưởng kia?”

Tống Lê mân mê chiến nhẫn trên ngón tay

“Hừ, không được sao?”

“Sống chung trước hôn nhân.”

Giọng Hứa Từ hơi lớn Tống Lê không nghe thấy Tống Y nói gì, chỉ nghe tiếng cười lạnh của anh ta sau đó.

Lúc này Tống Lê mới từ từ nói

“Sao vậy, muốn em chia tay với anh ấy?”

“Hừ”

Tống Y giọng khinh thường

“Chỉ cảm thấy một người đàn ông mắt mù không có khiếu thẩm mỹ không đủ điều kiện làm con rể nhà họ Tống”

“Anh đừng loạn mắng chửi người, có bản lĩnh anh tìm bạn gái đi, em cũng thấy ai đó mắt mù mới yêu anh.”

“Mùng 4 tháng sau về nhà ăn cơm.”

“Không về.”

Tống Lê từ chối thẳng

“Ở đây em có ăn có uống đầy đủ không nhàn rỗi đến mức còn tự mình tìm khổ khi ăn.”

“Được, vậy em cứ sống cả đời với tên đàn ông đó đi.”

Tống Y cúp điện thoại, Tống Lê hơi ngạc nhiên nhưng cũng coi như quen rồi.

Hứa Từ nấu cơm xong gọi cô vào ăn cơm. Đồ ăn trên bàn ăn đều là những món cô thích ăn nhưng nghĩ đến việc vai diễn trong kịch bản yêu cầu không được quá béo cô vẫn khống chế mình không ăn quá nhiều.

Hứa Từ hỏi chuyện cô vừa nói chuyện điện thoại với Tống Y. Tống Lê không để ý

“Tính tình anh ấy vẫn như vậy, em mặc kệ anh ấy.”

Trước kia ở nhà họ Tống cũng sống chung như vậy không hài lòng thì hay nói những lời khó nghe không ít lần. Khi sống ở Maxcova thái độ của cô với Tống Y tốt lắm. Nhưng lời nói độc ác không sửa được. Cũng may vì thế Tống Lê còn có thể cùng anh ấy cãi nhau trong lòng có thể giải tỏa một ít.

Thấy thái độ của Hứa Từ không đúng, Tống Lê vẫy vẫy tay

“Làm sao vậy?”

Cô cười hỏi

“Cũng không phải cãi nhau thật sự, hơn nữa anh ấy chỉ là mạnh miệng mềm lòng, đối với em rất tốt. Mấy hôm nữa đi quay phim, đạo diễn bộ phim tính tình không tốt anh ấy còn thay em giải quyết trước. Nói thật em còn muốn xem xem hai người tính tình xấu xí đối diện nhau thì như thế nào.”

Vẻ mặt Tống Lê đầy chờ mong suy nghĩ một lát sau nói

“Em đoán chắc chắn Tống Y thua rồi, anh ấy mắng chửi người như học sinh cấp 1 vậy, không thể so sánh được với người có sản lượng thuốc nổ cao.”

Thấy Hứa Từ im lặng lâu quá Tống Lê nhìn chằm chằm anh như là nhìn một đóa hoa. Hồi lâu Hứa Từ cũng gọi tên cô

“Tống Lê.”

“Ừm.”

Cô hỏi

“Làm sao vậy?”

“Anh hơi ghen tị, chín năm em và anh ấy kia”

Không muốn thừa nhận nhưng sự thật chính là như vậy. Chín năm cô cần có người làm bạn nhất kia mãi mãi vẫn không phải là anh.

Mặc kệ cãi nhau cũng tốt, dịu dàng an ủi cũng thế, cô có thể nhìn đến không phải là anh.

Tống Lê tựa vào trên vai anh, cười hì hì

“Ghen tị? Vậy anh tốt với em một chút, mau hôn em một chút em đã nói em yêu anh.”

Vừa ăn xong miệng còn chưa lau, cô sán đến sợ Hứa Từ ghét bỏ nhưng không, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô

“Em nói xem.”

Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn cô, như là muốn hút cô vào trong đó. Tống Lê không nghĩ anh thật sự nghĩ như vậy

“…. Em nói đùa đấy, anh đấy là anh trai em, anh ghen cái gì.”

Cô muốn tránh khỏi Hứa Từ nhưng Hứa Từ lại kéo cô vào ngực ôm chặt eo cô ánh mắt dịu dàng giọng lại rất chấp nhất và kiên định

“Em nói đi”

Vẻ mặt lại càng tủi thân

“Đừng ghen, ngoan”

Hứa Từ cúi đầu áp lên môi cô, vừa cắn vừa hôn lên môi cô

“Còn nữa?”

“Cái gì?”

“Nói yêu anh, nói yêu anh.”

Anh nâng cằm cô lên, không cho cô trốn từ nụ hồn lướt qua như chuồn chuồn lướt nước dần dần biến thành nụ hôn sâu.

“Mau nói”

“A…”

Cô tựa vào ngực anh, suýt nữa không chống đỡ được.

“Em… em yêu anh”

Hứa Từ đặt bàn tay sau lưng cô. Bữa tối cô không ăn nhiều lắm, ăn hai miếng thịt bò miệng còn giữ lại mùi rau xanh. Anh hôn tăng dần lực tay cũng chui vào trong quần áo của Tống Lê. Một tay ôm chặt eo cô một tay đỡ gáy cô, da đầu cô run lên từng đợt.

Tống Lê rên rỉ thành tiếng, Hứa Từ đứng dậy đá văng ghế dựa phía sau ôm lấy cô tiếng đóng cửa phòng tắm vang lên mang theo cả tiếng nước xao động.