Chương 29 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA

Vài ngày tiếp theo Hứa Từ đều phải đưa đón cô đi làm, khi cô nghĩ thì đưa cô đến viện kiểm sát đến mức cô quen cả với lão Đàm bảo vệ, gần đây quen thuộc tự lấy trong túi ra mấy viên kẹo vào ngồi nói chuyện phiếm với ông.

Hứa Từ cầm một túi nhưng cô nói để trong túi áo ấm áp. Lão Đàm cười ha hả gật đầu Hứa Từ để túi kẹo kia lại xong dặn dò

“Ăn ít một chút, móng tay đều hỏng.”

“Vậy anh còn mua cho em nhiều như vậy?”

Tống Lê bóc một viên nhét vào miệng, mồm phồng ra.

Hứa Từ cũng không nghĩ cô và lão Đàm có thể nói chuyện với nhau. Tình cảm chân tình thật giống như sắp thành anh em kết nghĩa. Lão Đàm có đưa cho cô một điếu thuốc.

Khi đi làm hút thuốc bị phạt tiền cho nên lão Đàm không châm lửa, cô cũng chỉ cầm trong tay chơi. Nhưng Hứa Từ nhìn thấy sau đó về nhà đã đánh mông cô.

Ngày hôm sau anh mua túi kẹo que và kẹo đường mang đến. Nhìn bóng Hứa Từ rời đi lão Đàm hỏi cô:

“Hứa Từ ổn chứ?”

Tống Lê còn chưa nuốt hết viên kẹo đường, lẩm bẩm một tiếng:

“Anh ấy cứ thích như vậy, cháu không phải là trẻ con, anh ấy còn quản nhiều như vậy.”

“Người đàn ông thích quan tâm chính là người yêu quý cháu. Kiểm sát trưởng Hứa bình thường nhìn lạnh như băng nhưng nếu bàn về cẩn thận đúng là không ai so được với anh ấy.”

Lão Đàm nói

“Tôi làm ở đây đã vài năm, mỗi khi trời mưa đều đau khớp có đôi khi không chịu được phải đỡ tường đi sau này mỗi ngày mưa anh ấy đều mang cho tôi hộp thuốc để bôi.”

“Tốt như vậy sao?”

“Mặt lạnh nhưng trong lòng ấm áp. Đàn ông thường như vậy, có thể nói ít một chút nhưng rất thật tình.”

Ông ấy nói liên miên một hồi. Nghĩ nghĩ hình như đúng là như vậy.

Có thể trên giường anh hung ác nhưng nửa đêm anh sẽ dậy kiểm tra, bôi thuốc trước ngực xong sau đó cũng không động đến nữa.

Tống Lê hưng phấn tính tình đặc biệt ác thường cấu anh, Hứa Từ lại đi vào sâu, thường không khống chế được muốn cắn cổ cô, tiếng thở dồn dập bên tai cô rõ ràng đã nhịn đến cực hạn, vẫn cố nhịn hỏi cô có thoải mái không? Có đau không? Có lấy trong lúc ý thức hỗn loạn cô nói không cần, để lại trên vai anh rất nhiều vết cắn, Hứa Từ sợ hãi sau mới biết cô sung sướng đến mức không thể điều khiển hành động của mình.

Anh thô bạo đều được anh nắm trong tay, trong phạm vi an toàn của anh.

Tống Lê vừa chơi lát đã đến trưa Hứa Từ dẫn cô đến căn tin ăn cơm. Vừa mới ngồi xuống đã nhét một viên kẹo đường vào tay anh

“Cái gì?”

“Quả cam”

Anh có thể nhìn ra đó là một quả cao nhưng không biết cô muốn nói gì.

Tống Lê ngồi xuống bên cạnh anh, khuỷu tay để trên mặt bàn. Hứa Từ rút tờ khăn giấy ra.

Cô nâng nâng cằm, ánh mắt linh động

“Vừa rồi trên đường gặp một cô, cô nói cô ấy rất thích em, em không ngờ viện kiểm sát các anh còn có người theo dõi ngôi sao.”

“Không phải bọn họ theo dõi ngôi sao”

Hứa Từ sửa lại

“Chỉ là đơn thuần thích em.”

Từ lần trước cô đến đây, mỗi ngày không dưới mười người đến văn phòng anh nói chuyện phiếm. Ngay cả viện trưởng cũng bưng chén trà giả bộ đi bộ đi ngang qua rồi vào hỏi hai câu.

Tống Lê đến đây thật ra cũng không xuất hiện nhiều. Mỗi ngày chỉ cùng lão Đàm ngồi ở cửa xem theo dõi cho các xe ra vào vé xe nhàn nhãn như bảo vệ.

Không cao ngạo gì, cũng không ngại đồ ăn căn tin khó ăn. Hứa Từ lấy đồ ăn cho cô cô đều ăn sạch sẽ. Ăn xong sau le lưỡi nói thịt cho gừng cay không chịu được.

Hứa Từ bảo cô nhổ ra cô cũng không nhổ,

“Không thể lãng phí lương thực. Trên tường cũng dán thông báo như vậy, người làm ra nó vất vả.’

Trước kia cô cũng đã lãng phí rất nhiều lương thực, hiện giờ nghĩ có thể ăn sẽ ăn hết ít một chút hay nhiều một chút cũng không quan hệ.

“Phải không?”

Tống Lê nháy mắt mấy cái

“Hóa ra em được mọi người yêu thích như vậy.”

Cô hơi ngẩng đầu vỗ vai anh hỏi

“Vậy anh có chút nguy cơ cảm nào không Hứa Từ? Bởi vì bây giờ nói thích em là một cô gái. Trừ anh ra em không có hứng thú với người đàn ông nào khác, nhưng các cô gái thì không nhất định.”

Lúc này Tiểu Phan và Trình Dư Hoan cũng đến ăn cơm, cười cười đi phía sau, nhìn thấy Hứa Từ ngồi bên cạnh Tống Lê vui vẻ giơ tay chào hỏi.

Hứa Từ vẫn lãnh đạm như cũ, Tống Lê thì nhiệt tình đáp lại còn muốn gọi hai người đến cùng ngồi chung.

“Cô gái mà em nói là Tiếu Tiêu?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Bọn họ đi lấy cơm, Tống Lê cắn miếng thịt mà anh vừa gắp cho mình.

“Ngực đẹp đi? Ít nhất là cup C, dáng người cũng tuyệt, em rất hâm mộ…”

Hứa Từ gọi lại cô

“Tống Lê”

“A?”

Vẻ mặt của Hứa Từ khó nói hết thành lời.

“Không cần thảo luận với anh về dáng người của cô gái khác”

Cô phản ứng lại

“Sao thế? Anh lại cứng?”

Anh hình như luôn cứng ở những thời điểm cô không thể tưởng tượng được.

“…Không có là không thích hợp.”

Hứa Từ biết cô cố ý trêu anh. Thích nhìn anh không biết trả lời cô như thế nào.

Sau khi ăn cơm trưa xong một lát là đến giờ tan tầm. Về đến cô đóng cửa lại đè anh ra sô pha.

Giày dép bị ném trên mặt đất Tống Lê giơ tay đang muốn ôm hai má anh hôn

“Muốn sờ không, hẳn là em cũng cup C”

Hứa Từ đỏ cả tai, đôi tay trắng nõn cầm cổ tay cô, mạch máu trên mu bàn tay cũng trở nên hưng phấn.

Một bàn tay khác của anh để ở ngực của cô, cách lớp vải áo vuốt ve vú cô. Cô hôm nay không mặc nội y. Hứa Từ sầm mặt, ngẩng đầu cắn cắn quai hàm của cô

“Còn chưa khỏi.”

Lần trước anh cắn mạnh, chảy máu một chút. Tống Lê nói không sao, nhịn một chút là được. Hứa Từ ôm chặt cô vuốt ve một chút rồi đứng dậy

“Đừng quyến rũ anh.’

Anh làm sao có thể nhịn được. Hứa Từ đứng dậy đi nấu cơm. Anh cởi cúc áo ở cổ tay vén lên tận cánh tay lộ ra đường cong cơ thể.

Phòng bếp thiết kế theo phương thức mở, Tống Lê nằm trên sô pha nhìn người đàn ông đang rửa rau. Có chút không cam lòng xoa xoa cằm sau đó lại không thể không thừa nhận dáng vẻ đàn ông xuống bếp rất đẹp trai.

Lưng rộng, quần âu vừa vặn tôn phần eo quyến rũ. Hứa Từ vừa ôm cô xong quần áo bị cô xoa hơi loạn. Cô còn muốn loạn hơn một chút. Vì thế khi Hứa Từ rửa xong quả cà chua cuối cùng Tống Lê đi chân trần đến phía sau anh. Mông anh đụng vào bụng cô, ma xát rất nhỏ cũng khiến cô rất hưng phấn.

“Hứa Từ anh có tập thể hình không?”

Cô kéo áo của anh từ trong quần ra, hai má dán chặt vào lưng anh rất muốn đùa giỡn với anh.

Trong nhà có thiết bị chạy bộ, cô cũng không phải không nhìn thấy. Hứa Từ biết đẩy cô ra cũng vô dụng, xoay người đến tủ lạnh lấy thịt bò. Tống Lê vẫn ôm và đi theo anh.

“Bình thường anh không tập thể hình”

Hứa Từ nói

“Toàn bộ dựa vào nằm trên giường ăn đồ ăn rác rưởi mà tồn tại.”

“…”

Tống Lê buông tay ra

“Hứa Từ, anh nói như vậy nữa em sẽ không vui.”

Cô xoay người muốn đi, Hứa Từ lại kéo cô lại đặt cô lên bàn bếp.

“Anh hôn một chút, đừng nói giận.”